TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 23
Chương 23

Trong phòng, mọi người vừa thấy ông Triệu bước vào liền nhanh chóng đứng dậy chào đón. Đi đầu là một cặp vợ chồng trẻ khoảng hơn 30 tuổi. Cả hai đều mặc đồ thể thao hàng hiệu, nhìn kỹ sẽ thấy toàn hàng xa xỉ, thương hiệu lớn.

Người đàn ông có dáng người mập mạp, để tóc húi cua, nhìn thì chẳng mấy nổi bật, nhưng thực tế lại là tổng tài của Tập đoàn Sinh vật học Thiệu thị – Thiệu Dịch Văn.

Người phụ nữ bên cạnh thì lại là một mỹ nhân, cô buộc tóc đuôi ngựa, dáng vẻ mạnh mẽ, trông như một vận động viên. Cô chính là vợ của Thiệu Dịch Văn – Tề Giai Giai.

“Ông Triệu, vừa rồi con trai cháu lại nôn ra, ngài xem giúp nó với!” Thiệu Dịch Văn lo lắng nhìn ông Triệu.

Ông Triệu gật đầu, lướt qua mọi người đến bên giường bệnh.

Lúc này, trên giường bệnh là một bé trai khoảng năm tuổi. Gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cậu trông hơi gầy gò, yếu ớt; dưới mắt trái còn có một nốt ruồi lệ chí, giống như vì bệnh tật dày vò mà rơi nước mắt. Nhưng ánh mắt cậu lại vô cùng kiên nghị, như thể coi thường nỗi đau của bệnh tật.

Ông Triệu cầm tay bé lên bắt mạch, sau đó dùng ống nghe quanh cổ để kiểm tra nhịp tim.

Sau khi kiểm tra xong, ông lắc đầu với vợ chồng Thiệu Dịch Văn: “Tôi đã thử hết tất cả phương pháp, nếu nó vẫn không ăn uống được thì thật sự đến tôi cũng đành bó tay.”

Nghe vậy, Thiệu Dịch Văn, một người đàn ông trưởng thành, suýt nữa ngã quỵ, cũng may có vợ hắn ở bên cạnh đỡ kịp.

“Ông Triệu, vậy giờ phải làm sao? Bên Tây y cũng kiểm tra hết rồi, kể cả bác sĩ tâm lý cũng xem qua, ai cũng nói Tiểu Hằng không có vấn đề gì. Trẻ con không thể dùng thuốc bừa bãi, nên bên Tây y mới khuyên tụi cháu tới nhờ Trung y xem. Nếu ngay cả ngài cũng không còn cách, tụi cháu thật sự không biết phải làm sao!” Thiệu Dịch Văn nắm lấy tay ông Triệu, mắt đỏ hoe.

Chưa kịp để ông Triệu trả lời, bé trai trên giường bệnh bỗng mở miệng. Giọng nói vẫn là giọng nũng nịu của trẻ con, nhưng vì lâu ngày không ăn nên nghe có phần yếu ớt:

“Ba ơi, con không sao, con sẽ tìm ra cách thôi!”

Vẻ mặt cậu bé vô cùng bình tĩnh. Mà sự bình tĩnh này không phải do không hiểu bệnh tình, mà là sau khi hiểu rõ vẫn chấp nhận, giống như đã có chuẩn bị tâm lý từ sớm.

Nghe con trai nói như vậy, mắt hai vợ chồng lại càng đỏ hơn.

Con trai càng hiểu chuyện, họ lại càng xót xa. Một đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn, lại vô cớ phải chịu đựng như vậy, thật quá đáng thương.

Ông Triệu nhìn cậu bé kỹ hơn vài lần, đúng là cháu trai của tổng tài Thiệu thị có khác.

Ông trầm ngâm một lúc, rồi hỏi: “Mấy người đã thử MacDonald hay KFC chưa?”

Thực ra, nhiều khi trẻ con không chịu ăn là do không thích đồ ăn trong nhà.

Trước đây cũng có trường hợp tưởng con bị chứng kén ăn, nhưng vừa đưa đi ăn gà rán KFC là ăn rất ngon lành, tinh thần phấn chấn hẳn lên.

Nếu tất cả các kiểm tra đều cho thấy bé Tiểu Hằng không có vấn đề gì, vậy có thể do món ăn không hợp khẩu vị mà thôi.

Thiệu Dịch Văn nhăn mặt: “Thử rồi! Bên Tây y cũng đề xuất cho nó ăn thử mấy thứ đồ ăn vặt đó. Mới đầu còn ăn được một ít, nhưng sau đó lại không chịu ăn nữa!”

“Ừm…” Ông Triệu gật gù, rồi nói tiếp: “Vậy để bé thử xem người ta ăn cơm đi!”

“Xem người ta ăn cơm?” Mọi người đều sững sờ. Bé con Thiệu Tư Hằng nằm bên cạnh cũng khẽ nhíu mày.

Ông Triệu nói: “Bây giờ chẳng phải có mấy cái kiểu livestream vừa ăn vừa quay đó sao? Còn có cả chó mèo ăn cơm nữa. Cho bé xem mấy cái đó, có khi lại thèm ăn! Dù sao cũng chẳng còn cách nào khác, cứ thử trước xem sao!”



Lúc này, Trì Tiểu Thụy đã chạy khỏi phòng khám, ra tới đại sảnh, nhưng lại không thấy bóng dáng ba ba mạt thế đâu cả.

Chẳng lẽ là cậu nhìn nhầm rồi?

Nhưng mà bóng dáng kia… thật sự rất giống ba ba mạt thế!

5

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.