TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 21
Chương 21

Cậu ngồi thụp xuống, dùng bàn tay nhỏ bé đẩy đẩy Trì Duyệt.

Ở thế giới mới này vất vả lắm mới có lại được mẹ, cậu thực sự không muốn lại mất mẹ thêm lần nào nữa!

Trong lúc nói chuyện, Trì Duyệt cũng thấy đỡ hơn nhiều, liền cắn răng bò dậy.

Thấy Trì Duyệt vẫn còn có thể cử động, Trì Tiểu Thụy mới nhẹ nhàng thở phào, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng.

“Không sao đâu bảo bối, ba ba khoẻ lắm!” Trì Duyệt an ủi Tiểu Thụy vài câu.

Dù nói vậy, nhưng Trì Duyệt vẫn cảm thấy phía dưới vẫn còn nóng rát và đau nhức.

Anh có thấy hơi lo, cảm giác vẫn nên đến bệnh viện khám thử xem sao. Dù anh có thể sinh con, nhưng cũng không muốn đánh mất khả năng làm đàn ông.

Sau khi tắm rửa qua loa một chút, Trì Duyệt liền bế Tiểu Thụy ra khỏi phòng tắm, sau đó nhanh chóng thay đồ. Anh trang bị đầy đủ mũ, khẩu trang và kính râm chuyên dùng cho idol, rồi bế Tiểu Thụy ra khỏi nhà.

Anh còn cố ý chọn một chiếc quần thể thao làm từ vải mềm, giúp giảm bớt cảm giác đau đớn.

Cứ như vậy, Trì Duyệt bước đi hơi khập khiễng, dáng vẻ có phần kỳ lạ, bế theo Trì Tiểu Thụy rời khỏi khu chung cư, men theo con đường quen thuộc đến một bệnh viện gần nhà.

...

Lúc mới vào bệnh viện, Trì Tiểu Thụy có hơi căng thẳng, cơ thể vô thức siết chặt lại.

Kiểu kiến trúc này ở thời mạt thế cậu từng thấy rất nhiều, toàn là nơi cậu đi tìm đồ ăn hay thuốc men.

Dù đại sảnh bệnh viện bây giờ sáng sủa sạch sẽ, không có vẻ hoang tàn bẩn thỉu hay xác sống đói khát gào rú như trước, nhưng Tiểu Thụy vẫn giữ cảnh giác như cũ.

Cái đầu nhỏ cứ xoay vòng quan sát khắp nơi, trong đầu âm thầm ghi nhớ đường thoát thân.

Sinh tồn trong mạt thế đã trở thành bản năng in sâu vào tận xương tủy của cậu!

Trì Duyệt bế Tiểu Thụy đứng xếp hàng tại quầy đăng ký.

Bệnh viện này là bênh viên Trung y nổi tiếng, không hỗ trợ đăng ký online, phải đến tận quấy mới có thể đăng ký. Cũng may hôm nay không có quá nhiều người, xếp hàng một lát là tới lượt bọn họ.

Lấy được số khám rồi, Trì Duyệt liền chuẩn bị đi gặp bác sĩ.

Mặc dù bên dưới còn nóng rát, nhưng anh vẫn ôm chặt Tiểu Thụy không rời tay.

Anh không dám để Tiểu Thụy ở nhà một mình, thật sự không an toàn chút nào.

Trì Duyệt ôm Tiểu Thụy đi xuyên qua đại sảnh bệnh viện, tiếng ồn ào của đủ kiểu bệnh nhân vang vọng khắp nơi, tất cả đều lọt vào tai Tiểu Thụy.

“Bệnh viện này không tệ đâu, đặc biệt là bác sĩ Triệu, ông ta nổi tiếng lắm đó, uống một thang thuốc mà bệnh của tôi đã khỏi phân nửa rồi!”

“Tôi mất ngủ hơn nửa năm, uống một thang là ngủ ngon lành luôn!”

“Đúng là thần kỳ thật, Trung y giỏi ghê!”

“Thiếu gia nhà tôi kén ăn lắm, khám bao nhiêu bác sĩ không ăn thua, mong Trung y lần này hữu hiệu!”

“Tôi thì thấy mệt mỏi quá độ, đã thử châm cứu, thuốc bắc, xoa bóp đủ cả, mà thiếu gia vẫn không chịu ăn, lo muốn chết!”

Kén ăn?

Không chịu ăn cơm?

Nghe vậy, khuôn mặt bánh bao của Trì Tiểu Thụy nhíu lại ngay lập tức.

Chậc chậc, không được ăn ngon, đúng là đáng thương thiệt đó nha!

Nhưng nghĩ tới cái gì đó, khuôn mặt bánh bao của Trì Tiểu Thụy lại nở nụ cười rạng rỡ.

Hắc hắc, may mà mình ăn uống ngon lành, lát nữa về còn bắt ba ba nấu đồ ngon cho mình nữa cơ!

Nghĩ tới mấy món mới anh sáng nay, cậu lại bất giác nuốt nước miếng.

“Phòng khám số 6...” Quẹo vào hành lang, theo chỉ dẫn, Trì Duyệt rất nhanh đã tìm được phòng khám.

Đẩy cửa bước vào, thấy trong phòng không có người chờ, chỉ có một bác sĩ già ngồi sau bàn làm việc. Trì Duyệt lịch sự chào hỏi rồi bước tới.

Sau khi đặt Trì Tiểu Thụy xuống, Trì Duyệt chậm rãi ngồi lên ghế trước bàn làm việc, đưa phiếu đăng ký và giấy tờ tùy thân cho bác sĩ.

Từ lúc vào phòng, Trì Tiểu Thụy vẫn lặng lẽ quan sát.

Bác sĩ Trung y kia là một ông cụ mặc áo blouse trắng, tóc bạc phơ, gầy gò nhưng tinh thần rất tốt.

6

0

2 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.