0 chữ
Chương 14
Chương 14
Lưu Thúy Phân không ngờ Trì Tiểu Thụy thật sự dám ra tay. Đang hoảng loạn, bà ta chợt lóe lên một ý, đôi mắt sáng rực. Bà ta lập tức nửa quỳ xuống ôm lấy chồng, la lên:
“Giỏi lắm, Trì Duyệt! Mày dám xúi con mày ra tay với ba mẹ, còn dọa ba mày ngất xỉu! Đây là phạm pháp đó, biết không? Mau mang sổ đỏ nhà ra đây, đưa cho tụi tao! Bằng không tao báo công an, cho ba con bọn mày cùng nhau vào tù!”
Lúc này, Trì Tiểu Thụy nhếch mép cười, từ sau lưng lại rút ra một con dao nhọn sắc lẻm: “Vậy thì gϊếŧ hết!”
Thì ra, từ đầu cậu đã chuẩn bị sẵn.
“Cạch!”
Vừa nhìn thấy thêm một con dao, mọi lời trong cổ họng Lưu Thúy Phân lập tức nghẹn lại, suýt nữa không thở nổi. Nhưng cuối cùng bà ta vẫn cố hét lên:
“Tại sao mày còn có dao? Đừng có tới đây!”
Nghe đến chữ “có dao”, Trì Quân Cương vốn đã ngất cũng lập tức tỉnh lại, bật dậy như lò xo, mở cửa chạy vọt ra ngoài.
Lưu Thúy Phân nhân cơ hội cũng chạy theo sát phía sau. Tất nhiên khi chạy, họ không quên lôi theo mớ chăn đẹm vừa đem tới.
Cánh cửa “rầm” một tiếng đóng lại, trò hề này rốt cuộc cũng kết thúc.
“Lêu lêu lêu! Cho tụi bây chừa cái tội dám bắt nạt mẹ tôi!” Trì Tiểu Thụy lè lưỡi, làm mặt quỷ với cánh cửa.
Thấy hai kẻ phiền phức bị con mình đuổi đi, Trì Duyệt lập tức chạy tới, ngồi xổm xuống, ôm lấy đôi vai nhỏ của bảo bảo, khóc nức nở:
“Bảo bảo, con cứu ba rồi... Ba vui quá...”
Nhìn con mình vừa rồi liều mạng bảo vệ mình, trong lòng Trì Duyệt như có một mảnh đất cằn khô bắt đầu đâm chồi nở hoa. Ban đầu chỉ là vài bông nhỏ yếu ớt, dần dần thành từng cụm, rồi bùng nở rực rỡ, xanh tốt khắp nơi, trên mảnh đất từng bị tổn thương của tuổi thơ cậu bé ấy.
Trì Duyệt từng được rất nhiều người tốt giúp đỡ, nhưng không ai dám can thiệp vào chuyện ba mẹ bạo hành anh. Họ luôn nói đó là “chuyện nhà người ta” và anh thì cứ thế mãi bị nhốt trong cái xiềng xích mang tên “ba mẹ đánh con là chuyện thường”.
Nhưng hôm nay, tất cả đã bị con trai anh, đứa trẻ của chính anh phá tan hét.
Lần đầu tiên trong đời, anh thực sự được giải thoát.
Thấy mẹ mình khóc đến nỗi nước mắt nước mũi đều chảy ra, Trì Tiểu Thụy bật cười.
Mẹ ngốc vẫn là mẹ ngốc như xưa!
Nghĩ vậy, nhóc đưa bàn tay trắng tròn mũm mĩm nâng mặt Trì Duyệt lên, sau đó nhón chân, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán anh:
“Con sẽ bảo vệ mẹ!”
“Giỏi lắm, Trì Duyệt! Mày dám xúi con mày ra tay với ba mẹ, còn dọa ba mày ngất xỉu! Đây là phạm pháp đó, biết không? Mau mang sổ đỏ nhà ra đây, đưa cho tụi tao! Bằng không tao báo công an, cho ba con bọn mày cùng nhau vào tù!”
Lúc này, Trì Tiểu Thụy nhếch mép cười, từ sau lưng lại rút ra một con dao nhọn sắc lẻm: “Vậy thì gϊếŧ hết!”
Thì ra, từ đầu cậu đã chuẩn bị sẵn.
“Cạch!”
Vừa nhìn thấy thêm một con dao, mọi lời trong cổ họng Lưu Thúy Phân lập tức nghẹn lại, suýt nữa không thở nổi. Nhưng cuối cùng bà ta vẫn cố hét lên:
“Tại sao mày còn có dao? Đừng có tới đây!”
Nghe đến chữ “có dao”, Trì Quân Cương vốn đã ngất cũng lập tức tỉnh lại, bật dậy như lò xo, mở cửa chạy vọt ra ngoài.
Cánh cửa “rầm” một tiếng đóng lại, trò hề này rốt cuộc cũng kết thúc.
“Lêu lêu lêu! Cho tụi bây chừa cái tội dám bắt nạt mẹ tôi!” Trì Tiểu Thụy lè lưỡi, làm mặt quỷ với cánh cửa.
Thấy hai kẻ phiền phức bị con mình đuổi đi, Trì Duyệt lập tức chạy tới, ngồi xổm xuống, ôm lấy đôi vai nhỏ của bảo bảo, khóc nức nở:
“Bảo bảo, con cứu ba rồi... Ba vui quá...”
Nhìn con mình vừa rồi liều mạng bảo vệ mình, trong lòng Trì Duyệt như có một mảnh đất cằn khô bắt đầu đâm chồi nở hoa. Ban đầu chỉ là vài bông nhỏ yếu ớt, dần dần thành từng cụm, rồi bùng nở rực rỡ, xanh tốt khắp nơi, trên mảnh đất từng bị tổn thương của tuổi thơ cậu bé ấy.
Nhưng hôm nay, tất cả đã bị con trai anh, đứa trẻ của chính anh phá tan hét.
Lần đầu tiên trong đời, anh thực sự được giải thoát.
Thấy mẹ mình khóc đến nỗi nước mắt nước mũi đều chảy ra, Trì Tiểu Thụy bật cười.
Mẹ ngốc vẫn là mẹ ngốc như xưa!
Nghĩ vậy, nhóc đưa bàn tay trắng tròn mũm mĩm nâng mặt Trì Duyệt lên, sau đó nhón chân, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán anh:
“Con sẽ bảo vệ mẹ!”
4
0
2 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
