0 chữ
Chương 13
Chương 13
“Không được bắt nạt mẹ tôi!”
Một giọng trẻ con non nớt vang lên, theo sau đó là một bóng dáng nhỏ xíu từ trong bếp lao ra, trong tay còn giơ theo một con dao phay to sáng loáng!
Đói bụng thì đói bụng, nhưng vẫn không quên đánh kẻ xấu!
Tuy con dao đó là loại bình thường trong nhà bếp, nhưng khi được cầm bởi cơ thể nhỏ nhắn kia, nó trông to đến mức cực kỳ đáng sợ.
Hóa ra, Trì Tiểu Thụy đang trong bếp “nghiên cứu dao” thì nghe thấy tiếng mẹ mình bị bắt nạt.
Nhóc sốt ruột muốn đánh đuổi kẻ xấu đi, liền siết chặt nắm tay, lập tức cảm thấy trong cơ thể trào dâng một nguồn sức mạnh mãnh liệt. Nhóc vui mừng phát hiện, tuy cơ thể đã nhỏ lại rồi, nhưng dị năng của mình vẫn còn!
Có lẽ là vì vừa mới ăn được một bữa no nê ngon lành, năng lượng trong người cũng được điều tiết trơn tru.
Nghĩ vậy, Trì Tiểu Thụy nhẹ nhàng nhảy lên mặt bàn bếp, sau đó cầm lấy con dao, lao thẳng ra ngoài.
Dù bây giờ nhóc đã có đủ sức nâng con dao, nhưng tay vẫn còn nhỏ quá, không thể cầm bằng một tay, đành phải dùng cả hai tay nhỏ xíu để nắm chắc.
Khi nhìn thấy Trì Tiểu Thụy cầm dao phay lao tới, Trì Quân Cương và Lưu Thúy Phân hoảng loạn đến tột độ!
“Con đừng làm bậy! Ông là ông nội con đó! Mau bỏ dao xuống!” Trì Quân Cương gào lên với Trì Tiểu Thụy, chỉ vào lúc này ông ta mới nhớ ra đứa trẻ trước mặt là cháu ruột của mình.
Lưu Thúy Phân thì lại kéo lấy Trì Duyệt, cố lấy thân cậu chắn trước mặt bà ta, rồi la lên:
“Mau quản con của mày đi, nó lại phát điên rồi!”
Trì Duyệt định bước lên can ngăn, vì con dao kia đâu phải thứ trẻ con có thể chơi đùa, anh sợ bảo bảo sẽ bị thương.
Nhưng Trì Tiểu Thụy lại hét lên: “Mẹ đừng lo!”
Nghe vậy, Trì Duyệt đành phải nghe lời, đứng nép sang một bên, để mặc chiến trường cho con trai mình.
Trì Quân Cương và Lưu Thúy Phân thấy Trì Tiểu Thụy lao tới, hoảng hốt định mở cửa chạy trốn. Nhưng đúng lúc đó, Trì Tiểu Thụy ra tay.
“Kẻ nào dám bắt nạt mẹ tôi, đều phải chết!”
Dao phay trên tay Tiểu Thụy được cậu bé ném ra ngoài.
Chỉ thấy con dao xoay vài vòng giữa không trung, vẽ thành một đường vòng cung rồi bay thẳng về phía Trì Quân Cương.
Ông ta chỉ kịp hét lên một tiếng, sợ đến mức ngã ngồi bệt xuống đất. Dao không trúng người, mà cắm phập vào sàn nhà ngay sát quần ông ta, cách chỗ hiểm chỉ vài centimet.
Mặt Trì Quân Cương lập tức trắng bệch như tờ, toàn thân lạnh toát. Nhìn thấy lưỡi dao ngay sát háng, ông ta trợn mắt, rồi hôn mê bất tỉnh.
Một giọng trẻ con non nớt vang lên, theo sau đó là một bóng dáng nhỏ xíu từ trong bếp lao ra, trong tay còn giơ theo một con dao phay to sáng loáng!
Đói bụng thì đói bụng, nhưng vẫn không quên đánh kẻ xấu!
Tuy con dao đó là loại bình thường trong nhà bếp, nhưng khi được cầm bởi cơ thể nhỏ nhắn kia, nó trông to đến mức cực kỳ đáng sợ.
Hóa ra, Trì Tiểu Thụy đang trong bếp “nghiên cứu dao” thì nghe thấy tiếng mẹ mình bị bắt nạt.
Nhóc sốt ruột muốn đánh đuổi kẻ xấu đi, liền siết chặt nắm tay, lập tức cảm thấy trong cơ thể trào dâng một nguồn sức mạnh mãnh liệt. Nhóc vui mừng phát hiện, tuy cơ thể đã nhỏ lại rồi, nhưng dị năng của mình vẫn còn!
Có lẽ là vì vừa mới ăn được một bữa no nê ngon lành, năng lượng trong người cũng được điều tiết trơn tru.
Dù bây giờ nhóc đã có đủ sức nâng con dao, nhưng tay vẫn còn nhỏ quá, không thể cầm bằng một tay, đành phải dùng cả hai tay nhỏ xíu để nắm chắc.
Khi nhìn thấy Trì Tiểu Thụy cầm dao phay lao tới, Trì Quân Cương và Lưu Thúy Phân hoảng loạn đến tột độ!
“Con đừng làm bậy! Ông là ông nội con đó! Mau bỏ dao xuống!” Trì Quân Cương gào lên với Trì Tiểu Thụy, chỉ vào lúc này ông ta mới nhớ ra đứa trẻ trước mặt là cháu ruột của mình.
Lưu Thúy Phân thì lại kéo lấy Trì Duyệt, cố lấy thân cậu chắn trước mặt bà ta, rồi la lên:
“Mau quản con của mày đi, nó lại phát điên rồi!”
Trì Duyệt định bước lên can ngăn, vì con dao kia đâu phải thứ trẻ con có thể chơi đùa, anh sợ bảo bảo sẽ bị thương.
Nghe vậy, Trì Duyệt đành phải nghe lời, đứng nép sang một bên, để mặc chiến trường cho con trai mình.
Trì Quân Cương và Lưu Thúy Phân thấy Trì Tiểu Thụy lao tới, hoảng hốt định mở cửa chạy trốn. Nhưng đúng lúc đó, Trì Tiểu Thụy ra tay.
“Kẻ nào dám bắt nạt mẹ tôi, đều phải chết!”
Dao phay trên tay Tiểu Thụy được cậu bé ném ra ngoài.
Chỉ thấy con dao xoay vài vòng giữa không trung, vẽ thành một đường vòng cung rồi bay thẳng về phía Trì Quân Cương.
Ông ta chỉ kịp hét lên một tiếng, sợ đến mức ngã ngồi bệt xuống đất. Dao không trúng người, mà cắm phập vào sàn nhà ngay sát quần ông ta, cách chỗ hiểm chỉ vài centimet.
Mặt Trì Quân Cương lập tức trắng bệch như tờ, toàn thân lạnh toát. Nhìn thấy lưỡi dao ngay sát háng, ông ta trợn mắt, rồi hôn mê bất tỉnh.
6
0
2 tháng trước
8 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
