0 chữ
Chương 15
Chương 15
Cảm nhận được trán mình bị hôn, Trì Duyệt chợt khựng lại. Rồi từng giọt nước mắt càng lúc càng tuôn ra không dừng được.
Ngay lúc này, anh lại một lần nữa thấy may mắn, vô cùng may mắn vì đã sinh ra Trì Tiểu Thụy, thậm chí còn hơn tất cả những lần trước đó cộng lại!
Bỗng nhiên...
“Ọc ọc!”
Một âm thanh vang lên khiến cả Trì Duyệt và Trì Tiểu Thụy đều sững người.
Ngay sau đó, Trì Tiểu Thụy xoa bụng mình, hơi ngượng ngùng nói: “Mẹ ơi, con lại đói rồi…”
Dị năng giả thường ăn nhiều hơn người bình thường gấp nhiều lần, vì năng lượng hấp thu từ thức ăn liên quan trực tiếp đến việc phát triển và sử dụng dị năng.
Mỗi khi sử dụng dị năng xong, họ phải nhanh chóng bổ sung lượng lớn thực phẩm. Nếu không, dị năng sẽ phản ngược lại, tiêu hao năng lượng từ chính cơ thể để bù vào.
Đây gọi là “quy luật bảo toàn năng lượng” và dù là dị năng giả, cũng không thể vượt qua nó.
Nghe con kêu đói, Trì Duyệt lập tức bế nhóc lên:
“Cháo gà và thịt băm vẫn còn đấy, để ba đi lấy cho con nhé! Bảo bối là đại anh hùng của ba, mà đại anh hùng thì nhất định phải ăn no!”
“Hihi~!” Nghe mẹ nói thế, Trì Tiểu Thụy vui vẻ dụi dụi đầu vào cổ Trì Duyệt.
Mẹ nói mình là đại anh hùng kìa!
—
Một lúc sau...
Trì Tiểu Thụy nhìn chiếc bánh bao đậu đỏ trong tay, không chút do dự, “ngoạm” một phát cắn mất nửa cái đầu heo nhỏ trên vỏ bánh. Nháy mắt, nhân đậu đỏ ngọt ngào bên trong lộ ra, nhóc lập tức đưa miệng hút lấy.
Vừa ngọt, vừa mềm, vào miệng là tan.
Đôi mắt Trì Tiểu Thụy khẽ híp lại đầy thỏa mãn.
Khi còn nhỏ, ba mẹ còn có thể vất vả tìm được cho nhóc vài món có đường. Nhưng sau này lớn lên, phải tự mình kiếm đồ ăn, loại vị ngọt như vậy… đã lâu lắm rồi nhóc mới được nếm lại.
Thấy con ăn ngon lành như thế, Trì Duyệt ở bên cạnh không kìm được lấy điện thoại ra, lén quay lại cảnh này. Anh định gửi cho bạn thân, chia sẻ một tin vui lớn!
Một lúc sau…
Trì Tiểu Thụy nhấc cả nồi cơm điện lên, như thể muốn úp thẳng lên đầu, rồi “ực ực” uống sạch ngụm cháo gà cuối cùng bên trong.
Đặt nồi xuống, nhóc thỏa mãn thở ra một hơi dài.
Trì Duyệt nhìn bàn ăn hỗn độn, nửa nồi cháo gà, ba cái bánh bao đậu đỏ, hai miếng sườn bò to hơn cả bàn tay, giờ đây đã hoàn toàn không còn bóng dáng.
Anh chớp chớp mắt, cảm thấy mình nên có một phản ứng gì đó, nhưng phản ứng gì thì… anh không biết.
Thôi, không nghĩ nữa!
Ngay lúc này, anh lại một lần nữa thấy may mắn, vô cùng may mắn vì đã sinh ra Trì Tiểu Thụy, thậm chí còn hơn tất cả những lần trước đó cộng lại!
Bỗng nhiên...
“Ọc ọc!”
Một âm thanh vang lên khiến cả Trì Duyệt và Trì Tiểu Thụy đều sững người.
Ngay sau đó, Trì Tiểu Thụy xoa bụng mình, hơi ngượng ngùng nói: “Mẹ ơi, con lại đói rồi…”
Dị năng giả thường ăn nhiều hơn người bình thường gấp nhiều lần, vì năng lượng hấp thu từ thức ăn liên quan trực tiếp đến việc phát triển và sử dụng dị năng.
Mỗi khi sử dụng dị năng xong, họ phải nhanh chóng bổ sung lượng lớn thực phẩm. Nếu không, dị năng sẽ phản ngược lại, tiêu hao năng lượng từ chính cơ thể để bù vào.
Nghe con kêu đói, Trì Duyệt lập tức bế nhóc lên:
“Cháo gà và thịt băm vẫn còn đấy, để ba đi lấy cho con nhé! Bảo bối là đại anh hùng của ba, mà đại anh hùng thì nhất định phải ăn no!”
“Hihi~!” Nghe mẹ nói thế, Trì Tiểu Thụy vui vẻ dụi dụi đầu vào cổ Trì Duyệt.
Mẹ nói mình là đại anh hùng kìa!
—
Một lúc sau...
Trì Tiểu Thụy nhìn chiếc bánh bao đậu đỏ trong tay, không chút do dự, “ngoạm” một phát cắn mất nửa cái đầu heo nhỏ trên vỏ bánh. Nháy mắt, nhân đậu đỏ ngọt ngào bên trong lộ ra, nhóc lập tức đưa miệng hút lấy.
Vừa ngọt, vừa mềm, vào miệng là tan.
Đôi mắt Trì Tiểu Thụy khẽ híp lại đầy thỏa mãn.
Khi còn nhỏ, ba mẹ còn có thể vất vả tìm được cho nhóc vài món có đường. Nhưng sau này lớn lên, phải tự mình kiếm đồ ăn, loại vị ngọt như vậy… đã lâu lắm rồi nhóc mới được nếm lại.
Một lúc sau…
Trì Tiểu Thụy nhấc cả nồi cơm điện lên, như thể muốn úp thẳng lên đầu, rồi “ực ực” uống sạch ngụm cháo gà cuối cùng bên trong.
Đặt nồi xuống, nhóc thỏa mãn thở ra một hơi dài.
Trì Duyệt nhìn bàn ăn hỗn độn, nửa nồi cháo gà, ba cái bánh bao đậu đỏ, hai miếng sườn bò to hơn cả bàn tay, giờ đây đã hoàn toàn không còn bóng dáng.
Anh chớp chớp mắt, cảm thấy mình nên có một phản ứng gì đó, nhưng phản ứng gì thì… anh không biết.
Thôi, không nghĩ nữa!
5
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
