0 chữ
Chương 12
Chương 12
Nghe Trì Duyệt lại nhắc tới đứa trẻ mắc chứng tự kỷ kia, Trì Quân Cương liền bực mình:
“Cái thằng nhóc đó là đồ nuôi không nên thân, có đối xử tốt với nó cỡ nào thì nó cũng không biết đáp lại! Theo tao thấy, cứ ném nó vào viện phúc lợi đi, còn mày thì đi làm gì đó kiếm tiền lại!”
Nghe thấy bọn họ vậy mà muốn ném bảo bối của mình đi, Trì Duyệt lập tức nổi giận, không chút do dự đưa tay đẩy mạnh Lưu Thúy Phân, người nặng gần một trăm cân, khiến bà ta loạng choạng suýt ngã, may mà Trì Quân Cương kịp đỡ lấy, nếu không chắc chắn bà đã té ngã rồi.
“Tiền của tôi có thể cho các người hết, nhưng các người không được động đến con tôi! Bất kể con tôi ra sao, nó vẫn là đứa con tôi yêu thương nhất trên đời!” Trì Duyệt phẫn nộ nhìn ba mẹ mình.
Anh biết đầu óc mình không được nhanh nhạy, nhưng cũng rõ ba mẹ trước giờ chưa từng yêu thương anh, trong mắt họ, anh chỉ là một thằng ngốc.
Tuy vậy, vì họ đã nuôi anh khôn lớn, nên dù bị đối xử tệ bạc thế nào, anh vẫn luôn im lặng chịu đựng.
Nhưng kể từ khi có con, Trì Duyệt mới lần đầu tiên nhận ra, mình không thể chuyện gì cũng nghe theo ba mẹ được. Và anh lại càng hiểu rõ, làm ba mẹ là phải trao cho con cái những điều tốt nhất.
Nếu ba mẹ anh và con anh xảy ra mâu thuẫn, anh không ngần ngại chọn đứng về phía con mình!
Cú đẩy này khiến cả Trì Quân Cương lẫn Lưu Thúy Phân sững người, cả hai không thể tin nổi đứa họ vẫn luôn cho là ngốc nghếch lại dám ra tay với họ!
Hai người giận điên lên, lập tức lao vào Trì Duyệt mà đánh.
Lưu Thúy Phân lao vào cấu xé Trì Duyệt, còn Trì Quân Cương thì vung tay đấm thẳng vào người anh.
Lúc đó, họ chẳng buồn nghĩ đến hậu quả gì, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: phải dạy dỗ thằng con bất hiếu này một trận nhớ đời!
“Còn dám phản kháng hả? Đồ sao chổi! Có phải hồi nhỏ chưa đánh mày đủ nên giờ mới thành thứ gây họa trong nhà thế này! Nuôi mày có ích gì chứ?”
“Thằng ngốc này! Mày còn dám đẩy tao?! Bà đây liều với mày luôn!”
Trì Duyệt lúc đầu còn cố gắng phản kháng, nhưng anh không thể đánh lại họ được.
Phải biết rằng hai người đó từ nhỏ đã quen làm việc đồng áng, sức lực còn hơn cả người thường.
Cuối cùng, Trì Duyệt chỉ có thể ôm đầu, cố cuộn người lại thành một cục, giống như khi còn bé, chịu trận không dám phản kháng.
Ngay lúc đó…
“Cái thằng nhóc đó là đồ nuôi không nên thân, có đối xử tốt với nó cỡ nào thì nó cũng không biết đáp lại! Theo tao thấy, cứ ném nó vào viện phúc lợi đi, còn mày thì đi làm gì đó kiếm tiền lại!”
Nghe thấy bọn họ vậy mà muốn ném bảo bối của mình đi, Trì Duyệt lập tức nổi giận, không chút do dự đưa tay đẩy mạnh Lưu Thúy Phân, người nặng gần một trăm cân, khiến bà ta loạng choạng suýt ngã, may mà Trì Quân Cương kịp đỡ lấy, nếu không chắc chắn bà đã té ngã rồi.
“Tiền của tôi có thể cho các người hết, nhưng các người không được động đến con tôi! Bất kể con tôi ra sao, nó vẫn là đứa con tôi yêu thương nhất trên đời!” Trì Duyệt phẫn nộ nhìn ba mẹ mình.
Anh biết đầu óc mình không được nhanh nhạy, nhưng cũng rõ ba mẹ trước giờ chưa từng yêu thương anh, trong mắt họ, anh chỉ là một thằng ngốc.
Nhưng kể từ khi có con, Trì Duyệt mới lần đầu tiên nhận ra, mình không thể chuyện gì cũng nghe theo ba mẹ được. Và anh lại càng hiểu rõ, làm ba mẹ là phải trao cho con cái những điều tốt nhất.
Nếu ba mẹ anh và con anh xảy ra mâu thuẫn, anh không ngần ngại chọn đứng về phía con mình!
Cú đẩy này khiến cả Trì Quân Cương lẫn Lưu Thúy Phân sững người, cả hai không thể tin nổi đứa họ vẫn luôn cho là ngốc nghếch lại dám ra tay với họ!
Hai người giận điên lên, lập tức lao vào Trì Duyệt mà đánh.
Lưu Thúy Phân lao vào cấu xé Trì Duyệt, còn Trì Quân Cương thì vung tay đấm thẳng vào người anh.
Lúc đó, họ chẳng buồn nghĩ đến hậu quả gì, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: phải dạy dỗ thằng con bất hiếu này một trận nhớ đời!
“Thằng ngốc này! Mày còn dám đẩy tao?! Bà đây liều với mày luôn!”
Trì Duyệt lúc đầu còn cố gắng phản kháng, nhưng anh không thể đánh lại họ được.
Phải biết rằng hai người đó từ nhỏ đã quen làm việc đồng áng, sức lực còn hơn cả người thường.
Cuối cùng, Trì Duyệt chỉ có thể ôm đầu, cố cuộn người lại thành một cục, giống như khi còn bé, chịu trận không dám phản kháng.
Ngay lúc đó…
5
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
