0 chữ
Chương 5
Chương 5: Sóng ngầm bắt đầu
Kể từ khi Đặng Quân xuất hiện, trong lớp học dường như hình thành hai luồng không khí đối lập. Một bên là đám nữ sinh si mê vây quanh Đặng thiếu gia, hệt như ong vỡ tổ. Bên còn lại là những ánh mắt ghen tị, đố kỵ lặng lẽ nhìn về phía An Tư Ngọc — người bất ngờ được ngồi cạnh “bạch mã hoàng tử”. Chu Thanh Nghiên hôm nay vẫn như thường lệ, luôn nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt như trong suốt. Nhưng An Tư Ngọc thừa hiểu: “Sóng ngầm đã bắt đầu.” ⸻ Sau giờ học, trong căn phòng trà sang trọng nằm trong khuôn viên trường, hai cái tên quen thuộc xuất hiện. — Cậu nói xem, An Tư Ngọc dạo gần đây có gì đó… lạ lắm phải không? — Tịnh Lam nheo mắt, giọng điệu đầy nghi hoặc. Chu Thanh Nghiên cười nhẹ, đôi mắt long lanh như nai con: — Có lẽ sau cú ngã lần trước, cô ấy nghĩ thông suốt chuyện gì đó nên muốn thay đổi thôi. Tịnh Lam bực bội: — Nhưng cái kiểu điềm tĩnh, tao nhã hiện tại của cô ta khiến mình rất ngứa mắt. Trước kia đâu có như vậy. Cậu đừng giả vờ tốt bụng nữa, chẳng phải cậu ghét cô ta bám lấy Đặng Quân sao? Ánh mắt Chu Thanh Nghiên thoáng tối đi, nhưng cô ta lập tức lấy lại nụ cười dịu dàng như chưa có gì xảy ra: — Lam à, đừng nghĩ lung tung. Tớ và Tư Ngọc là bạn tốt mà. Cậu quên rồi sao? Chính cô ấy là người đã giúp đỡ tớ rất nhiều. Tịnh Lam hừ lạnh: — Hừ, bạn tốt? Đừng quên là trong truyện gốc, cũng chính cô ta sau này trở mặt. Đặng Quân sớm muộn gì cũng là của cậu, mình sẽ không để An Tư Ngọc cướp lấy đâu. Nói rồi, Tịnh Lam mím môi, ánh mắt lóe lên sự độc địa: — Nếu cô ta đã muốn đổi phong cách “giả thánh nữ”, vậy chúng ta sẽ giúp cô ta lộ mặt thật. Để rồi xem, thiên kim An gia có chịu nổi sóng gió không. Chu Thanh Nghiên không đáp, chỉ lặng lẽ mỉm cười. Nhưng sâu trong lòng, từng đường tính toán đã được sắp xếp gọn gàng. ⸻ Ở một diễn biến khác. Trong phòng riêng biệt của An gia, An Tư Ngọc lúc này đang ngồi nghiên cứu lại toàn bộ cốt truyện gốc mà cô còn nhớ. “Nếu mình đoán không sai, Tịnh Lam sắp giở trò sớm thôi. Bản thân cô ta vốn không kiên nhẫn, mà lại được Chu Thanh Nghiên âm thầm tác động phía sau.” “Muốn bảo toàn An gia, bảo vệ mẹ Trịnh Tuyết, thoát khỏi vận mệnh bi kịch… mình buộc phải chủ động ra tay trước.” An Tư Ngọc khẽ nở nụ cười lạnh. “Trò chơi mới chỉ bắt đầu…”
8
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
