0 chữ
Chương 4
Chap 4: Đặng Quân xuất hiện
Sau mấy ngày nhập học trở lại, cuộc sống ở trường của An Tư Ngọc dần đi vào quỹ đạo. Cô giữ mối quan hệ vừa đủ với Chu Thanh Nghiên, khéo léo giữ khoảng cách với Tịnh Lam, tuyệt đối không gây chuyện như nguyên chủ từng làm. Hôm nay, không khí trong trường đặc biệt náo nhiệt. Đám nữ sinh tụ tập từng nhóm xì xào, ánh mắt ai nấy đều long lanh phấn khích. — Cậu nghe chưa? Đặng thiếu gia sẽ chuyển về học ở trường mình đấy! — Trời ơi, nghe nói anh ấy siêu đẹp trai, thành tích xuất sắc, lại là người thừa kế của Đặng gia. — Đúng là bạch mã hoàng tử trong truyền thuyết… An Tư Ngọc vừa nghe, vừa âm thầm siết chặt tay. “Đặng Quân… cuối cùng thì nhân vật mấu chốt cũng xuất hiện. Kịch bản gốc bắt đầu từ đây bước vào giai đoạn đảo chiều rồi.” An Tư Ngọc biết rõ, từ giây phút Đặng Quân xuất hiện, mọi bi kịch trong nguyên tác dần dần được đẩy lên cao trào. Tiếng chuông vào lớp vang lên, cửa lớp bị đẩy nhẹ ra. Một bóng dáng cao lớn bước vào, mang theo luồng không khí lạnh lẽo nhưng đầy khí thế. — Chào mọi người, tôi là Đặng Quân. Chỉ đơn giản một câu giới thiệu, nhưng giọng nói trầm thấp, ánh mắt sắc bén cùng ngoại hình xuất chúng của hắn khiến cả lớp như nghẹt thở. Từ chỗ ngồi của mình, An Tư Ngọc cũng phải thầm thở dài. “Quả nhiên là nhân vật chính… Nhan sắc thế này bảo sao mấy cô nữ sinh kia sắp xỉu.” Đặng Quân đảo mắt một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người An Tư Ngọc. Cô gái đang ngồi thẳng lưng, khuôn mặt nhẹ trang điểm nhưng nổi bật giữa lớp học. Ánh mắt hắn lóe lên một tia nghi hoặc. Dường như hình ảnh An Tư Ngọc hôm nay có chút khác với thông tin hắn từng nghe được — không phải là cô tiểu thư ương ngạnh, màu mè, chua ngoa như mọi người đồn đại. — Đặng Quân, mời em ngồi vào chỗ trống bên cạnh An Tư Ngọc nhé. — Giáo viên chủ nhiệm mỉm cười nói. Tiếng xì xào lập tức rộ lên trong lớp học. An Tư Ngọc cười nhạt trong lòng: “Thật khéo sắp xếp. Đúng là ông trời muốn thử thách độ tỉnh táo của mình đây.” Đặng Quân bước đến, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô: — Xin chào, sau này mong được giúp đỡ. An Tư Ngọc bình tĩnh đáp lễ: — Chào cậu, mong được làm bạn học tốt. Cô cố tình giữ thái độ lễ phép, lịch sự, hoàn toàn không bám lấy làm quen như nguyên chủ. Thậm chí ánh mắt cũng giữ ở mức giao tiếp xã giao tối thiểu. Lần đầu tiên, Đặng Quân có chút bất ngờ. “Hừm? Có vẻ không giống như lời đồn..."
6
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
