0 chữ
Chương 6
Chap 6: Cái bẫy đầu tiên
Tuần sau. Lớp học sôi động bất thường khi có thông báo tổ chức tiệc giao lưu dành cho các gia tộc tài phiệt trẻ tuổi tại khách sạn 5 sao Thiên Long. Đây là bữa tiệc quan trọng mà các gia tộc lớn nhỏ đều có mặt. Không chỉ đơn thuần là tụ họp bạn bè, đây còn là nơi trao đổi lợi ích, thử thách nội bộ ngầm giữa các dòng họ. Đối với An gia và Đặng gia, bữa tiệc này cũng là màn ra mắt chính thức của lứa hậu bối. An Tư Ngọc nghe tin mà khóe môi nhếch nhẹ. “Cuối cùng cũng đến cơ hội thử lực lượng rồi.” ⸻ Tối hôm đó. Trong sảnh tiệc lung linh ánh đèn pha lê, An Tư Ngọc bước vào như một đóa hoa trắng tinh khiết, bộ đầm dạ hội dài màu champagne ôm sát thân hình thon thả, mái tóc búi gọn, khuôn mặt được trang điểm tinh tế vừa đủ. Cô nhanh chóng thu hút hàng loạt ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn ghen ghét. Nhưng An Tư Ngọc vẫn bình tĩnh như không, bước đi đầy tự tin, như thể cả hội trường đều là phông nền cho sự xuất hiện của cô. — Tư Ngọc! Giọng gọi ngọt ngào vang lên phía sau. Chu Thanh Nghiên xuất hiện trong bộ váy công chúa màu hồng nhạt, dịu dàng y như hình tượng nữ chính hoàn mỹ. — Cậu cũng đến à? An Tư Ngọc khẽ mỉm cười: — Ừ. Dù sao cũng là dịp gặp gỡ giữa các gia tộc, không thể không tham gia được. — Phải rồi, cậu nên cẩn thận hơn, dạo gần đây mình nghe nói có vài người không thích cậu lắm đâu. — Chu Thanh Nghiên dịu dàng nhắc nhở, nhưng trong đáy mắt thoáng qua ý cười giảo hoạt. An Tư Ngọc mỉm cười sâu xa, không vạch trần: — Cảm ơn cậu nhắc nhở. Nhưng cậu yên tâm, mình sẽ tự biết bảo vệ bản thân. ⸻ Trong khi đó, ở góc khuất hội trường. Tịnh Lam đứng cùng hai cô tiểu thư khác, ánh mắt chứa đầy sự mưu mô: — Đêm nay phải cho con nhỏ họ An kia biết thế nào là mất mặt trước mọi người. — Nhưng hội trường nhiều người thế này, nhỡ xảy ra chuyện thì… — Đừng lo, chỉ cần chút rượu có thuốc kí©h thí©ɧ nhẹ. Để xem tiểu thư An gia trụ được bao lâu! ⸻ Nhưng tất cả bọn họ không biết, An Tư Ngọc từ sớm đã nắm rõ mọi đường đi nước bước. ⸻ Khi bữa tiệc đi đến giữa chừng, nhân viên phục vụ đưa đến cho An Tư Ngọc một ly cocktail đặc biệt. Ánh mắt cô quét qua đáy ly, khẽ nhíu mày: “Bọn chúng ra tay nhanh thật.” Cô nâng ly, giả vờ nhấp môi, nhưng thực chất không hề uống một giọt. Ngay lúc đó, cô cố tình lảo đảo một chút, đôi mắt chớp chớp như người sắp say. Cả hội trường lập tức có người chú ý. — Tiểu thư An có vẻ uống hơi nhiều rồi. — Không phải tửu lượng cô ấy rất tốt sao? Ánh mắt Tịnh Lam lóe lên tia khoái trá, đang định ra hiệu để tiếp tục kế hoạch thì… — Xin lỗi, An tiểu thư, để tôi dìu cô ra ngoài nghỉ ngơi. Giọng nam trầm ấm vang lên. Đặng Quân — người vẫn đứng yên quan sát nãy giờ — đột ngột bước tới, đỡ lấy eo An Tư Ngọc như hành động của một quý ông lịch thiệp. — Đặng thiếu gia? Tất cả mọi người sững sờ. An Tư Ngọc nửa tỉnh nửa say dựa nhẹ vào người Đặng Quân, đôi mắt long lanh mơ màng, nhưng trong đầu lại bình tĩnh vô cùng: “Đặng Quân, kể từ giây phút này, tôi chính thức bước vào ván cờ.”
8
0
2 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
