0 chữ
Chương 12
Chap 12: Cú đánh phủ đầu
Kết thúc những ngày giao lưu tại học viện quốc tế, đoàn học sinh Minh Kỳ trở về nước.
Bề ngoài, tất cả vẫn là những lời khen ngợi, tán thưởng dành cho các thành tích học thuật mà cả đoàn mang về. Nhưng chỉ có những người trong cuộc mới biết, từ đây, cục diện ngầm đã thay đổi triệt để.
⸻
Tại phòng hiệu trưởng Minh Kỳ.
Ban giám hiệu trực tiếp khen thưởng Chu Thanh Nghiên vì màn thuyết trình gây ấn tượng mạnh với giới tài chính quốc tế.
Những lời khen liên tục xuất hiện:
— Dù xuất thân không danh giá nhưng lại vô cùng xuất sắc, đúng là tấm gương vượt khó.
— Quả thực là niềm tự hào của trường Minh Kỳ!
⸻
Trong lớp học, dư luận bắt đầu dao động.
• “Thật ra Chu Thanh Nghiên cũng giỏi mà, không phải chỉ nhờ may mắn đâu.”
• “Cậu ấy đâu có cố tranh giành gì. Là người ta cứ tự suy diễn thôi.”
• “An Tư Ngọc dù sao cũng có hôn ước từ nhỏ, còn thực lực của Chu Thanh Nghiên mới là thật sự…”
⸻
“Đây chính là nước cờ quen thuộc của cô ta.”
An Tư Ngọc ngồi ở bàn học, thong thả lật sách, ánh mắt thản nhiên nhưng trong lòng lại cười nhạt.
“Từ giờ, dư luận sẽ tiếp tục được Chu Thanh Nghiên đẩy về phía cô ta, dần dần bào mòn vị thế ‘chính thất’ của mình.”
⸻
Sau giờ học hôm đó, màn tấn công phủ đầu đầu tiên chính thức diễn ra.
Chu Thanh Nghiên đứng chờ An Tư Ngọc ở hành lang:
— Tư Ngọc… cậu có thể nói chuyện với mình một lát không?
An Tư Ngọc dừng bước, nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh của cô gái đối diện:
— Được.
“Xem thử cô ta bày trò gì tiếp.”
⸻
Ở khu vườn sau trường.
Chu Thanh Nghiên nhẹ giọng mở đầu:
— Mình biết dạo gần đây có nhiều lời bàn tán không hay… Mình sợ làm phiền cậu.
An Tư Ngọc mỉm cười, giọng điệu ôn hòa:
— Chuyện nhỏ nhặt thôi. Miệng người ta, mình kiểm soát được đâu.
Chu Thanh Nghiên cụp mắt, cắn nhẹ môi, nước mắt khẽ rưng rưng:
— Nhưng mà… Tư Ngọc à, mình thực sự rất sợ mọi người hiểu lầm. Mình chưa bao giờ có ý chen vào giữa cậu và Đặng Quân cả…
— Nhưng mà… nếu như sau này Đặng Quân lựa chọn mình… thì mình nên làm sao?
Câu hỏi vang lên như dao sắc lướt thẳng vào mặt An Tư Ngọc.
⸻
“Đúng là tấn công trực diện rồi đây.”
“Không còn là thăm dò nữa, mà là chính thức thử thách giới hạn của mình.”
⸻
An Tư Ngọc vẫn bình tĩnh, giọng điệu vô cùng lý trí:
— Nếu sau này cậu và Đặng Quân thật sự đến với nhau bằng tình cảm chân thành, thì mình cũng sẽ không cố giữ lại bất cứ điều gì vốn không thuộc về mình.
— Nhưng đó là chuyện tương lai. Còn bây giờ… hôn ước giữa mình và Đặng Quân vẫn tồn tại.
Ánh mắt An Tư Ngọc nhìn thẳng, mang theo lực áp chế mơ hồ:
— Chu Thanh Nghiên, cậu hiểu ý mình chứ?
⸻
Chu Thanh Nghiên ngỡ ngàng vài giây, nét yếu đuối trên mặt thoáng hiện chút lạnh lẽo.
Nhưng rất nhanh cô thu lại, nở nụ cười gượng gạo:
— Mình hiểu… Cảm ơn cậu đã thẳng thắn với mình.
⸻
Ngay khi An Tư Ngọc rời đi, đôi mắt Chu Thanh Nghiên trở nên sâu thẳm lạnh buốt.
“An Tư Ngọc… cô nghĩ cô có thể mãi bình tĩnh thế sao? Đợi đấy, tôi sẽ khiến cô phải tự tay vứt bỏ cái hôn ước đó!”
⸻
Tối hôm đó, tại Lưu thị.
Lưu Phong ngồi trong phòng làm việc, mắt nhìn chằm chằm vào đoạn ghi hình do trợ lý cung cấp — toàn bộ cuộc trò chuyện giữa An Tư Ngọc và Chu Thanh Nghiên ban chiều.
Trợ lý nói khẽ:
— Lưu thiếu, lần này Chu Thanh Nghiên đã bắt đầu tăng tốc. Còn An Tư Ngọc… vẫn giữ vững lập trường rất ổn định.
Lưu Phong bật cười, gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn thủy tinh:
— Giỏi thật.
“Cô ta không chỉ phá vỡ kịch bản cũ mà còn đủ tỉnh táo để vững vàng dưới áp lực.”
“Càng tiếp xúc, tôi càng muốn xem thử: rốt cuộc cô có thể đi được bao xa trên ván cờ này, An Tư Ngọc?”
⸻
Và từ đây, ván cờ chính thức bước sang giai đoạn tấn công trực diện.
Bề ngoài, tất cả vẫn là những lời khen ngợi, tán thưởng dành cho các thành tích học thuật mà cả đoàn mang về. Nhưng chỉ có những người trong cuộc mới biết, từ đây, cục diện ngầm đã thay đổi triệt để.
⸻
Tại phòng hiệu trưởng Minh Kỳ.
Ban giám hiệu trực tiếp khen thưởng Chu Thanh Nghiên vì màn thuyết trình gây ấn tượng mạnh với giới tài chính quốc tế.
Những lời khen liên tục xuất hiện:
— Dù xuất thân không danh giá nhưng lại vô cùng xuất sắc, đúng là tấm gương vượt khó.
— Quả thực là niềm tự hào của trường Minh Kỳ!
⸻
Trong lớp học, dư luận bắt đầu dao động.
• “Thật ra Chu Thanh Nghiên cũng giỏi mà, không phải chỉ nhờ may mắn đâu.”
• “Cậu ấy đâu có cố tranh giành gì. Là người ta cứ tự suy diễn thôi.”
⸻
“Đây chính là nước cờ quen thuộc của cô ta.”
An Tư Ngọc ngồi ở bàn học, thong thả lật sách, ánh mắt thản nhiên nhưng trong lòng lại cười nhạt.
“Từ giờ, dư luận sẽ tiếp tục được Chu Thanh Nghiên đẩy về phía cô ta, dần dần bào mòn vị thế ‘chính thất’ của mình.”
⸻
Sau giờ học hôm đó, màn tấn công phủ đầu đầu tiên chính thức diễn ra.
Chu Thanh Nghiên đứng chờ An Tư Ngọc ở hành lang:
— Tư Ngọc… cậu có thể nói chuyện với mình một lát không?
An Tư Ngọc dừng bước, nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh của cô gái đối diện:
— Được.
“Xem thử cô ta bày trò gì tiếp.”
⸻
Ở khu vườn sau trường.
Chu Thanh Nghiên nhẹ giọng mở đầu:
— Mình biết dạo gần đây có nhiều lời bàn tán không hay… Mình sợ làm phiền cậu.
— Chuyện nhỏ nhặt thôi. Miệng người ta, mình kiểm soát được đâu.
Chu Thanh Nghiên cụp mắt, cắn nhẹ môi, nước mắt khẽ rưng rưng:
— Nhưng mà… Tư Ngọc à, mình thực sự rất sợ mọi người hiểu lầm. Mình chưa bao giờ có ý chen vào giữa cậu và Đặng Quân cả…
— Nhưng mà… nếu như sau này Đặng Quân lựa chọn mình… thì mình nên làm sao?
Câu hỏi vang lên như dao sắc lướt thẳng vào mặt An Tư Ngọc.
⸻
“Đúng là tấn công trực diện rồi đây.”
“Không còn là thăm dò nữa, mà là chính thức thử thách giới hạn của mình.”
⸻
An Tư Ngọc vẫn bình tĩnh, giọng điệu vô cùng lý trí:
— Nếu sau này cậu và Đặng Quân thật sự đến với nhau bằng tình cảm chân thành, thì mình cũng sẽ không cố giữ lại bất cứ điều gì vốn không thuộc về mình.
Ánh mắt An Tư Ngọc nhìn thẳng, mang theo lực áp chế mơ hồ:
— Chu Thanh Nghiên, cậu hiểu ý mình chứ?
⸻
Chu Thanh Nghiên ngỡ ngàng vài giây, nét yếu đuối trên mặt thoáng hiện chút lạnh lẽo.
Nhưng rất nhanh cô thu lại, nở nụ cười gượng gạo:
— Mình hiểu… Cảm ơn cậu đã thẳng thắn với mình.
⸻
Ngay khi An Tư Ngọc rời đi, đôi mắt Chu Thanh Nghiên trở nên sâu thẳm lạnh buốt.
“An Tư Ngọc… cô nghĩ cô có thể mãi bình tĩnh thế sao? Đợi đấy, tôi sẽ khiến cô phải tự tay vứt bỏ cái hôn ước đó!”
⸻
Tối hôm đó, tại Lưu thị.
Lưu Phong ngồi trong phòng làm việc, mắt nhìn chằm chằm vào đoạn ghi hình do trợ lý cung cấp — toàn bộ cuộc trò chuyện giữa An Tư Ngọc và Chu Thanh Nghiên ban chiều.
Trợ lý nói khẽ:
— Lưu thiếu, lần này Chu Thanh Nghiên đã bắt đầu tăng tốc. Còn An Tư Ngọc… vẫn giữ vững lập trường rất ổn định.
Lưu Phong bật cười, gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn thủy tinh:
— Giỏi thật.
“Cô ta không chỉ phá vỡ kịch bản cũ mà còn đủ tỉnh táo để vững vàng dưới áp lực.”
“Càng tiếp xúc, tôi càng muốn xem thử: rốt cuộc cô có thể đi được bao xa trên ván cờ này, An Tư Ngọc?”
⸻
Và từ đây, ván cờ chính thức bước sang giai đoạn tấn công trực diện.
6
0
2 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
