0 chữ
Chương 13
Chap 13: Dao động
Những ngày sau cú đối đầu trực diện với Chu Thanh Nghiên, mọi thứ tại Minh Kỳ dường như vẫn yên ả.
Nhưng chỉ có người trong cuộc mới cảm nhận được, từng dòng nước ngầm đang cuộn chảy dữ dội bên dưới mặt hồ tĩnh lặng ấy.
⸻
Tại lớp học.
An Tư Ngọc vẫn duy trì cuộc sống bình thản như thường lệ: học tập xuất sắc, thái độ khiêm nhường, lời nói vừa đủ, không gây thêm bất cứ thị phi nào.
“Muốn đấu trí với người như Chu Thanh Nghiên, thứ vũ khí nguy hiểm nhất không phải phản ứng gay gắt… mà là sự ổn định tuyệt đối.”
⸻
Nhưng chính điều ấy lại khiến Đặng Quân — người luôn giữ thái độ lạnh nhạt với tất cả — lần đầu tiên có chút dao động.
⸻
Trong một giờ học nhóm tại thư viện, khi các học sinh đang thảo luận bài tập chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, An Tư Ngọc cẩn thận giải thích phần bài toán khó cho các bạn.
Đặng Quân ngồi đối diện, ánh mắt vô thức dừng lại trên dáng vẻ bình tĩnh, thông minh ấy.
— Ở bước thứ hai, cậu nên biến đổi thêm hệ số phụ để dễ tính hơn. — An Tư Ngọc nói, tay nhẹ nhàng lật trang giấy giải thích.
Giọng cô nhẹ nhàng, ngữ điệu chậm rãi, dễ hiểu.
⸻
Sau khi giải thích xong, cô ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Đặng Quân đang nhìn mình chăm chú.
Hai ánh mắt chạm nhau, không khí giữa hai người khẽ ngưng lại trong một thoáng.
An Tư Ngọc khẽ nhíu mày, nhưng vẫn nở nụ cười lễ phép:
— Cậu còn thắc mắc chỗ nào không?
Đặng Quân sực tỉnh, thu lại ánh mắt, giọng nói thấp hơn bình thường:
— Không… Cảm ơn cậu.
⸻
“Lạ thật…”
Đặng Quân thầm nghĩ.
“Cô ấy bây giờ, hoàn toàn không giống An Tư Ngọc trong trí nhớ của mình.”
⸻
Ở một góc khác trong thư viện, Chu Thanh Nghiên lặng lẽ quan sát tất cả.
Cô cắn nhẹ môi dưới, trong lòng như có kim châm.
“Không ổn. Nếu cứ để thế này, Đặng Quân sẽ thực sự bị hấp dẫn.”
“An Tư Ngọc… cô ta ngày càng nguy hiểm.”
⸻
Tối hôm đó.
An Tư Ngọc nhận được một tin nhắn từ một số lạ:
“Tối mai, nhà hàng Sky Garden, 8 giờ. Tôi mời.”
Phía dưới ký tên ngắn gọn: Lưu Phong.
⸻
Ngày hôm sau, tại nhà hàng.
An Tư Ngọc đến đúng giờ. Nhà hàng bao trọn tầng thượng, không khí vừa sang trọng vừa có chút bí ẩn.
Lưu Phong ngồi sẵn tại bàn, nở nụ cười nhàn nhã khi thấy cô bước vào:
— Cô rất đúng giờ.
An Tư Ngọc mỉm cười, ngồi xuống, ánh mắt bình tĩnh dò xét:
— Không rõ Lưu tiên sinh mời tôi tới đây có chuyện gì?
Lưu Phong chống cằm, đôi mắt sắc như lưỡi dao quan sát cô từng chút một:
— Tôi chỉ muốn trò chuyện.
— Cô gái như cô, trong giới tài phiệt thế này, thật sự rất hiếm gặp.
⸻
An Tư Ngọc không hoảng loạn. Cô thẳng thắn đáp:
— Nếu anh có ý thăm dò, vậy tôi xin nói thẳng: tôi không phải người dễ lôi kéo. Tôi không có hứng thú tham gia bất kỳ thế lực ngầm nào.
Lưu Phong cười bật ra tiếng:
— Thẳng thắn. Rất giống phong cách tôi thích.
Hắn rót rượu, ánh mắt sâu thêm vài phần:
— Tôi không tìm cô vì quyền lực. Tôi đơn thuần… tò mò về cô thôi.
⸻
Trong khoảnh khắc, hai ánh mắt lại chạm nhau.
Lần này, trong ánh mắt Lưu Phong không còn tia “tò mò bề mặt” như trước — mà dần dần có chút thú vị rất khác.
Thứ cảm giác vốn từng dành cho “bạch nguyệt quang Chu Thanh Nghiên” giờ đang âm thầm dịch chuyển về phía An Tư Ngọc.
“Cô gái này, càng nhìn… càng khó đoán.”
⸻
“Lưu Phong…”
An Tư Ngọc siết chặt tay dưới bàn.
“Kịch bản hoàn toàn bắt đầu trượt khỏi nguyên tác rồi.”
⸻
Còn ở một nơi khác, Chu Thanh Nghiên nhận được báo cáo từ nguồn tin ngầm:
“An Tư Ngọc đang tiếp xúc riêng với Lưu Phong.”
Đôi mắt cô tối sầm lại.
“An Tư Ngọc… cô rốt cuộc đang muốn leo lên bao nhiêu bậc thang quyền lực đây?”
Nhưng chỉ có người trong cuộc mới cảm nhận được, từng dòng nước ngầm đang cuộn chảy dữ dội bên dưới mặt hồ tĩnh lặng ấy.
⸻
Tại lớp học.
An Tư Ngọc vẫn duy trì cuộc sống bình thản như thường lệ: học tập xuất sắc, thái độ khiêm nhường, lời nói vừa đủ, không gây thêm bất cứ thị phi nào.
“Muốn đấu trí với người như Chu Thanh Nghiên, thứ vũ khí nguy hiểm nhất không phải phản ứng gay gắt… mà là sự ổn định tuyệt đối.”
⸻
Nhưng chính điều ấy lại khiến Đặng Quân — người luôn giữ thái độ lạnh nhạt với tất cả — lần đầu tiên có chút dao động.
⸻
Trong một giờ học nhóm tại thư viện, khi các học sinh đang thảo luận bài tập chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, An Tư Ngọc cẩn thận giải thích phần bài toán khó cho các bạn.
— Ở bước thứ hai, cậu nên biến đổi thêm hệ số phụ để dễ tính hơn. — An Tư Ngọc nói, tay nhẹ nhàng lật trang giấy giải thích.
Giọng cô nhẹ nhàng, ngữ điệu chậm rãi, dễ hiểu.
⸻
Sau khi giải thích xong, cô ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Đặng Quân đang nhìn mình chăm chú.
Hai ánh mắt chạm nhau, không khí giữa hai người khẽ ngưng lại trong một thoáng.
An Tư Ngọc khẽ nhíu mày, nhưng vẫn nở nụ cười lễ phép:
— Cậu còn thắc mắc chỗ nào không?
Đặng Quân sực tỉnh, thu lại ánh mắt, giọng nói thấp hơn bình thường:
— Không… Cảm ơn cậu.
⸻
“Lạ thật…”
Đặng Quân thầm nghĩ.
“Cô ấy bây giờ, hoàn toàn không giống An Tư Ngọc trong trí nhớ của mình.”
⸻
Ở một góc khác trong thư viện, Chu Thanh Nghiên lặng lẽ quan sát tất cả.
“Không ổn. Nếu cứ để thế này, Đặng Quân sẽ thực sự bị hấp dẫn.”
“An Tư Ngọc… cô ta ngày càng nguy hiểm.”
⸻
Tối hôm đó.
An Tư Ngọc nhận được một tin nhắn từ một số lạ:
“Tối mai, nhà hàng Sky Garden, 8 giờ. Tôi mời.”
Phía dưới ký tên ngắn gọn: Lưu Phong.
⸻
Ngày hôm sau, tại nhà hàng.
An Tư Ngọc đến đúng giờ. Nhà hàng bao trọn tầng thượng, không khí vừa sang trọng vừa có chút bí ẩn.
Lưu Phong ngồi sẵn tại bàn, nở nụ cười nhàn nhã khi thấy cô bước vào:
— Cô rất đúng giờ.
An Tư Ngọc mỉm cười, ngồi xuống, ánh mắt bình tĩnh dò xét:
— Không rõ Lưu tiên sinh mời tôi tới đây có chuyện gì?
Lưu Phong chống cằm, đôi mắt sắc như lưỡi dao quan sát cô từng chút một:
— Tôi chỉ muốn trò chuyện.
— Cô gái như cô, trong giới tài phiệt thế này, thật sự rất hiếm gặp.
An Tư Ngọc không hoảng loạn. Cô thẳng thắn đáp:
— Nếu anh có ý thăm dò, vậy tôi xin nói thẳng: tôi không phải người dễ lôi kéo. Tôi không có hứng thú tham gia bất kỳ thế lực ngầm nào.
Lưu Phong cười bật ra tiếng:
— Thẳng thắn. Rất giống phong cách tôi thích.
Hắn rót rượu, ánh mắt sâu thêm vài phần:
— Tôi không tìm cô vì quyền lực. Tôi đơn thuần… tò mò về cô thôi.
⸻
Trong khoảnh khắc, hai ánh mắt lại chạm nhau.
Lần này, trong ánh mắt Lưu Phong không còn tia “tò mò bề mặt” như trước — mà dần dần có chút thú vị rất khác.
Thứ cảm giác vốn từng dành cho “bạch nguyệt quang Chu Thanh Nghiên” giờ đang âm thầm dịch chuyển về phía An Tư Ngọc.
“Cô gái này, càng nhìn… càng khó đoán.”
⸻
“Lưu Phong…”
An Tư Ngọc siết chặt tay dưới bàn.
“Kịch bản hoàn toàn bắt đầu trượt khỏi nguyên tác rồi.”
⸻
Còn ở một nơi khác, Chu Thanh Nghiên nhận được báo cáo từ nguồn tin ngầm:
“An Tư Ngọc đang tiếp xúc riêng với Lưu Phong.”
Đôi mắt cô tối sầm lại.
“An Tư Ngọc… cô rốt cuộc đang muốn leo lên bao nhiêu bậc thang quyền lực đây?”
6
0
2 tháng trước
4 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
