0 chữ
Chương 11
Chap 11: Liên minh ngầm đầu tiên
Sau sự cố nhỏ trong bữa tiệc hôm đó, không khí giữa các phe ngầm tại học viện quốc tế trở nên vi diệu hơn bao giờ hết.
⸻
Tại phòng nghỉ của đoàn học sinh Minh Kỳ.
Chu Thanh Nghiên ngồi trước gương, đôi mắt cụp xuống, đôi môi mím lại.
Dáng vẻ vẫn mong manh yếu đuối nhưng trong lòng lại dậy sóng.
“Sao lại có mặt người đàn ông đó?”
“Hắn ta không có trong kịch bản nguyên tác, nhưng lại bất ngờ ra tay giúp đỡ An Tư Ngọc, phá vỡ nước cờ mình đã sắp đặt.”
“Cô ta thật sự đang được ai đó chống lưng?”
⸻
Trong khi đó, tại phòng hội nghị VIP tầng trên.
Lưu Phong ngồi trên ghế sofa, lười biếng nhấc ly rượu vang, ánh mắt nheo lại nhìn về phía khung kính lớn, nơi có thể nhìn rõ toàn bộ sân hội nghị phía dưới.
Trợ lý đứng bên cạnh, cung kính hỏi:
— Lưu thiếu, có cần điều tra sâu hơn về An Tư Ngọc không?
Lưu Phong nhếch môi, ánh mắt chứa tia hứng thú khó giấu:
— Không cần vội.
— Cô gái đó… càng quan sát lâu càng thú vị.
— Rất khác với những món đồ trang trí nhàm chán trong đám tiểu thư tài phiệt.
“Không như Chu Thanh Nghiên — kẻ càng nhìn càng thấy giả tạo.”
⸻
Hôm sau, buổi giao lưu bên lề diễn ra.
An Tư Ngọc đang đứng một mình bên khu vườn nhỏ phía sau hội trường thì Lưu Phong bất ngờ xuất hiện.
— Chúng ta lại gặp nhau rồi, tiểu thư An.
Giọng hắn trầm thấp, nhàn nhã, pha chút ý cười đầy dò xét.
An Tư Ngọc hơi nghiêng đầu, trong lòng lập tức cảnh giác. Nhưng ngoài mặt cô vẫn giữ nụ cười lễ phép:
— Chào anh. Chẳng hay hôm trước chưa kịp hỏi, anh là…?
— Lưu Phong. — Hắn giơ tay ra. — Chỉ là một khách mời từ giới tài chính quốc tế.
An Tư Ngọc bắt tay nhẹ, lòng bàn tay hắn ấm áp nhưng lại mang theo lực nắm rất có kiểm soát, giống như đang thử cảm nhận phản ứng của cô.
— Thật vinh hạnh. — Cô vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.
⸻
Lưu Phong cười nhạt:
— Tôi đã quan sát cô khá lâu rồi, tiểu thư An. Thú vị hơn những gì hồ sơ mô tả.
An Tư Ngọc hơi cau mày, nhưng nhanh chóng che giấu.
“Hồ sơ?”
“Hắn đã cho người điều tra mình?”
— Có vẻ anh rất rảnh rỗi đấy, Lưu tiên sinh.
Lưu Phong cười khẽ, ánh mắt sâu như biển:
— Đối với những thứ tôi thấy có tiềm năng… tôi luôn có thời gian.
⸻
Trong vài phút ngắn ngủi đó, hai bên đều âm thầm đánh giá đối phương.
An Tư Ngọc thầm siết tay:
“Hắn là ai? Trong nguyên tác chưa từng nhắc tới đoạn hắn tiếp xúc với mình ở thời điểm này.”
“Biến số thực sự bắt đầu rồi đây.”
Còn Lưu Phong, trong lòng nảy lên cảm giác hứng thú chưa từng có:
“Cô gái này… đang phá kịch bản gốc từng chút một.”
⸻
Ở phía xa, Chu Thanh Nghiên lặng lẽ đứng sau cánh cột đá, ánh mắt u ám nhìn cảnh tượng ấy.
“An Tư Ngọc… cô ta dám tiếp xúc với cả nhân vật như Lưu Phong.”
“Không được. Nếu để thế này tiếp diễn, ván cờ sẽ càng ngày càng không nằm trong tay mình nữa.”
Lòng cô cuộn lên cảm giác nguy hiểm mơ hồ.
⸻
Từ khoảnh khắc này, những liên minh ngầm đầu tiên lặng lẽ hình thành.
An Tư Ngọc hiểu rằng:
“Mình không chỉ đang đấu với Chu Thanh Nghiên nữa. Từ bây giờ… Lưu Phong chính thức là một quân cờ mới cực kỳ nguy hiểm.”
⸻
Tại phòng nghỉ của đoàn học sinh Minh Kỳ.
Chu Thanh Nghiên ngồi trước gương, đôi mắt cụp xuống, đôi môi mím lại.
Dáng vẻ vẫn mong manh yếu đuối nhưng trong lòng lại dậy sóng.
“Sao lại có mặt người đàn ông đó?”
“Hắn ta không có trong kịch bản nguyên tác, nhưng lại bất ngờ ra tay giúp đỡ An Tư Ngọc, phá vỡ nước cờ mình đã sắp đặt.”
“Cô ta thật sự đang được ai đó chống lưng?”
⸻
Trong khi đó, tại phòng hội nghị VIP tầng trên.
Lưu Phong ngồi trên ghế sofa, lười biếng nhấc ly rượu vang, ánh mắt nheo lại nhìn về phía khung kính lớn, nơi có thể nhìn rõ toàn bộ sân hội nghị phía dưới.
Trợ lý đứng bên cạnh, cung kính hỏi:
— Lưu thiếu, có cần điều tra sâu hơn về An Tư Ngọc không?
— Không cần vội.
— Cô gái đó… càng quan sát lâu càng thú vị.
— Rất khác với những món đồ trang trí nhàm chán trong đám tiểu thư tài phiệt.
“Không như Chu Thanh Nghiên — kẻ càng nhìn càng thấy giả tạo.”
⸻
Hôm sau, buổi giao lưu bên lề diễn ra.
An Tư Ngọc đang đứng một mình bên khu vườn nhỏ phía sau hội trường thì Lưu Phong bất ngờ xuất hiện.
— Chúng ta lại gặp nhau rồi, tiểu thư An.
Giọng hắn trầm thấp, nhàn nhã, pha chút ý cười đầy dò xét.
An Tư Ngọc hơi nghiêng đầu, trong lòng lập tức cảnh giác. Nhưng ngoài mặt cô vẫn giữ nụ cười lễ phép:
— Chào anh. Chẳng hay hôm trước chưa kịp hỏi, anh là…?
— Lưu Phong. — Hắn giơ tay ra. — Chỉ là một khách mời từ giới tài chính quốc tế.
An Tư Ngọc bắt tay nhẹ, lòng bàn tay hắn ấm áp nhưng lại mang theo lực nắm rất có kiểm soát, giống như đang thử cảm nhận phản ứng của cô.
⸻
Lưu Phong cười nhạt:
— Tôi đã quan sát cô khá lâu rồi, tiểu thư An. Thú vị hơn những gì hồ sơ mô tả.
An Tư Ngọc hơi cau mày, nhưng nhanh chóng che giấu.
“Hồ sơ?”
“Hắn đã cho người điều tra mình?”
— Có vẻ anh rất rảnh rỗi đấy, Lưu tiên sinh.
Lưu Phong cười khẽ, ánh mắt sâu như biển:
— Đối với những thứ tôi thấy có tiềm năng… tôi luôn có thời gian.
⸻
Trong vài phút ngắn ngủi đó, hai bên đều âm thầm đánh giá đối phương.
An Tư Ngọc thầm siết tay:
“Hắn là ai? Trong nguyên tác chưa từng nhắc tới đoạn hắn tiếp xúc với mình ở thời điểm này.”
“Biến số thực sự bắt đầu rồi đây.”
Còn Lưu Phong, trong lòng nảy lên cảm giác hứng thú chưa từng có:
“Cô gái này… đang phá kịch bản gốc từng chút một.”
⸻
Ở phía xa, Chu Thanh Nghiên lặng lẽ đứng sau cánh cột đá, ánh mắt u ám nhìn cảnh tượng ấy.
“Không được. Nếu để thế này tiếp diễn, ván cờ sẽ càng ngày càng không nằm trong tay mình nữa.”
Lòng cô cuộn lên cảm giác nguy hiểm mơ hồ.
⸻
Từ khoảnh khắc này, những liên minh ngầm đầu tiên lặng lẽ hình thành.
An Tư Ngọc hiểu rằng:
“Mình không chỉ đang đấu với Chu Thanh Nghiên nữa. Từ bây giờ… Lưu Phong chính thức là một quân cờ mới cực kỳ nguy hiểm.”
8
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
