0 chữ
Chương 77
Chương 77
Và đó mới chỉ là những gì mắt thường nhìn thấy được!
Tính cả những tên đang ẩn nấp, thì tổng số Kobold ở khu mỏ này có khi lên tới hơn ba trăm tên!
Ba trăm con Kobold canh chừng mấy chục người đào mỏ?
Ống nhòm hạ xuống, trên mặt Tô Mặc lộ rõ vẻ bừng tỉnh.
“Hóa ra những người còn lại không bị Hoàng Bưu gϊếŧ, mà bị bắt đến đây làm nô ɭệ đào khoáng…”
“May mà nơi trú ẩn của mình cách đây tận sáu mươi cây số, chứ không thì mấy ngày đầu vừa xuống vùng này đã gặp phải tụi quái này rồi!”
“Giờ nghĩ lại, việc mấy căn cứ sinh tồn trong nước cứ vòng vo mập mờ chuyện về ‘nền văn minh ngoài hành tinh’ chắc cũng là vì lẽ này... Có khi ở nhiều nơi khác, nhân loại đã sớm bị bắt làm nô ɭệ hết rồi!”
“Chẳng lẽ những người này bị hạn chế liên lạc? Nếu không thì sao mình chưa từng thấy bất kỳ ai nhắc đến chuyện này trên kênh thế giới chứ!”
Vừa quan sát, Tô Mặc vừa suy nghĩ liên hồi.
Nhiều Kobold như vậy, đừng nói là với trang bị hiện tại, cho dù có đưa tận tay anh một khẩu Gatling, lại thêm đạn dược vô hạn...
Thì may ra mới có cửa đánh vào căn cứ để cứu người.
Chứ tình hình bây giờ, khi chưa có thuốc súng, đánh phá cái trại này, chỉ có thể nói là không tưởng!
“Không ngờ cái mỏ diêm tiêu này lại khó nhằn đến vậy…”
“Sợ rằng trong doanh trại Kobold phía sau, số lượng quái vật còn đông hơn nữa!”
“Nghĩ đến việc sát bên mình có nguyên đám ‘hàng xóm nhiệt tình’ kiểu này, lỡ gặp là bắt về làm cu li đào mỏ... tự dưng thấy da gà nổi hết cả người!”
Cảm giác an toàn: -10000!
“Không được, mình phải dò xét kỹ doanh trại Kobold mới được. Nếu số lượng nhiều hơn cả ước tính... thì toang thật rồi!”
Tô Mặc quay lại xe, vẻ mặt nghiêm trọng. Oreo cũng lập tức nhảy lên ghế phụ.
“Oreo, bảo nó chỉ đường, anh muốn đến thẳng doanh trại của tụi nó.”
Vừa dứt lời, Oreo bắt đầu giao tiếp với tên Kobold.
Ít lâu sau, chiếc xe địa hình lại phóng vun vυ"t, lao về hướng bắc của khu mỏ diêm tiêu.
Địa hình quanh mỏ toàn là những sườn dốc cao dạng bậc thang, tốc độ di chuyển không cao, nhưng theo ước tính thì doanh trại Kobold cũng không quá xa.
Khi nghe tên Kobold ra hiệu là đã sắp tới, Tô Mặc vội cho xe tấp vào một bụi cây rậm rạp.
Anh kéo tên Kobold xuống xe, xách thẳng lên tay, lặng lẽ tiến về phía trước.
Đi được chừng năm, sáu trăm mét, vượt thêm một quả đồi nữa... Cuối cùng Tô Mặc cũng thấy được doanh trại Kobold.
“Cái... cái gì đây?”
“Gọi đây là doanh trại à? Phải gọi là thành lũy thì đúng hơn!”
Đứng trên cao nhìn xuống, Tô Mặc sửng sốt trước công trình khổng lồ trước mắt.
Nếu mỏ diêm tiêu là một kỳ quan thiên nhiên...
Thì thành lũy Kobold này chính là kiệt tác kiến trúc!
Tòa thành tròn kia, ước tính đường kính phải hơn 500 mét!
Có tháp canh tròn, cửa vòm nửa hình cung, mái vòm thấp, khung cửa nhô tầng tầng lớp lớp.
Kiểu dáng dùng nhiều cột lớn và mái vòm đa hình tạo nên cảm giác kiên cố, cân bằng và tràn đầy sức mạnh.
Cửa sổ nhỏ hẹp nhưng không gian bên trong thì rộng rãi bất ngờ, ánh sáng lờ mờ, chiều sâu lớn, tạo nên một cảm giác bí ẩn đến rợn người.
Ở bốn góc thành có bốn tháp nhọn vươn lên, qua ống nhòm, Tô Mặc còn thấy có Kobold đang tuần tra trên đó.
Nhìn kỹ hơn, ngoài đám chiến binh và pháp sư quen thuộc, Tô Mặc còn phát hiện một con Kobold mặc áo choàng trắng.
“Loại thứ ba rồi... Không rõ con này có năng lực gì...”
Tên Kobold áo trắng bước đi không hề oai vệ, nhưng phía sau lại có bốn, năm tên pháp sư khác cung kính đi theo sát rạt.
Thành không dài, bước một lúc là cả nhóm khuất sau góc tường.
Nhưng còn chưa kịp quan sát tiếp... thì cánh cổng nhỏ phía dưới thành đột nhiên mở ra.
Một toán Kobold bước ra, rõ ràng là đang tiến thẳng về phía của Tô Mặc.
“Chết rồi! Đừng nói là bị lộ rồi đấy nhé?!”
Mặt trước tòa thành chỉ có đúng một cánh cổng lớn.
Đó là loại cổng mở hai bên nên trông cực kỳ dày và nặng, bên cạnh còn có một cửa phụ nhỏ dùng để ra vào hàng ngày.
Lúc này, cánh cửa nhỏ vừa hé mở, một đội Kobold bước ra ngoài.
Khác với mấy đội trinh sát thường thấy, đội này có tới 12 tên, bao gồm 6 chiến binh đi đầu, 3 pháp sư ở giữa, và 3 chiến binh đoạn hậu.
Qua ống nhòm, Tô Mặc dễ dàng nhận ra ánh mắt đầy mục tiêu của đám Kobold này, rõ ràng là đang hướng về phía này.
Nhưng tốc độ hành quân của chúng khá chậm, trông chẳng giống đang đuổi bắt gì ai, mà như thể đang đi làm nhiệm vụ.
“Chúng đi về phía mỏ diêm tiêu?”
Tô Mặc lẩm bẩm suy đoán, nhìn khoảng cách chỉ còn chưa tới một cây số.
Anh quay đầu, rút ngay cây thương điện tinh luyện từ không gian chứa đồ, không nói không rằng, một đòn xuyên thẳng vào tên Kobold tù binh bên cạnh.
Dù cây thương không bật trợ lực điện, nhưng với sức mạnh cơ bắp kinh hoàng hiện tại, cú đâm vẫn đủ để đập nát sọ tên Kobold tội nghiệp.
Thấy máu đỏ lẫn óc trắng chuẩn bị tuôn ra theo mũi thương, Tô Mặc liền điều khiển ý niệm, thu xác nó vào thùng đựng thi thể đã chuẩn bị sẵn trong không gian chứa đồ.
Lăn lộn giang hồ, lúc cần tàn nhẫn thì tuyệt đối không được mềm lòng.
Tên Kobold này đã xong vai trò, giữ lại chỉ tổ vướng víu. Gọn gàng tiễn nó về gặp tổ tiên, còn hơn để bị kẻ thù tra khảo ngược.
“Nhóm này tạm thời không thể ra tay. Phải theo dõi xem rốt cuộc chúng đang định làm gì.”
Một tổ Kobold gồm 12 tên, nếu còn trong mỏ hoặc bên trong thành thì đúng là đau đầu thật...
Nhưng ở ngoài trời, Tô Mặc có tự tin 100% tiêu diệt gọn!
Sau khi xác nhận nhóm Kobold vẫn giữ hướng đi, cách tầm 500 mét, anh cúi thấp người, rút lui sang sườn cánh một cách thần tốc.
Oreo bên cạnh lập tức hiểu ý, theo sát anh băng qua vùng hoang dã.
Một người một chó, không lưu dấu vết, đến nhẹ nhàng như bóng ma, rút sạch sẽ không một tiếng động.
Nép mình trên một bãi cỏ không xa, Tô Mặc lạnh lùng quan sát đội Kobold từ từ đi ngang qua.
Cả bọn hoàn toàn không phát hiện ra có người đang theo dõi.
Trên đường hành quân, đội hình Kobold cực kỳ lỏng lẻo.
Hai tên pháp sư đi ở gần cuối còn vừa đi vừa thì thầm to nhỏ, lâu lâu lại phá lên cười hô hố, rồi lại hú lên như sói tru, trông sung sướиɠ như đi dạo chơi.
“Chút nữa mày vòng lên trước xem phía trước có đám nào khác không. Nếu có, quay lại báo liền. Tao sẽ tiếp tục bám theo sau.”
Tính cả những tên đang ẩn nấp, thì tổng số Kobold ở khu mỏ này có khi lên tới hơn ba trăm tên!
Ba trăm con Kobold canh chừng mấy chục người đào mỏ?
Ống nhòm hạ xuống, trên mặt Tô Mặc lộ rõ vẻ bừng tỉnh.
“Hóa ra những người còn lại không bị Hoàng Bưu gϊếŧ, mà bị bắt đến đây làm nô ɭệ đào khoáng…”
“May mà nơi trú ẩn của mình cách đây tận sáu mươi cây số, chứ không thì mấy ngày đầu vừa xuống vùng này đã gặp phải tụi quái này rồi!”
“Giờ nghĩ lại, việc mấy căn cứ sinh tồn trong nước cứ vòng vo mập mờ chuyện về ‘nền văn minh ngoài hành tinh’ chắc cũng là vì lẽ này... Có khi ở nhiều nơi khác, nhân loại đã sớm bị bắt làm nô ɭệ hết rồi!”
“Chẳng lẽ những người này bị hạn chế liên lạc? Nếu không thì sao mình chưa từng thấy bất kỳ ai nhắc đến chuyện này trên kênh thế giới chứ!”
Nhiều Kobold như vậy, đừng nói là với trang bị hiện tại, cho dù có đưa tận tay anh một khẩu Gatling, lại thêm đạn dược vô hạn...
Thì may ra mới có cửa đánh vào căn cứ để cứu người.
Chứ tình hình bây giờ, khi chưa có thuốc súng, đánh phá cái trại này, chỉ có thể nói là không tưởng!
“Không ngờ cái mỏ diêm tiêu này lại khó nhằn đến vậy…”
“Sợ rằng trong doanh trại Kobold phía sau, số lượng quái vật còn đông hơn nữa!”
“Nghĩ đến việc sát bên mình có nguyên đám ‘hàng xóm nhiệt tình’ kiểu này, lỡ gặp là bắt về làm cu li đào mỏ... tự dưng thấy da gà nổi hết cả người!”
Cảm giác an toàn: -10000!
“Không được, mình phải dò xét kỹ doanh trại Kobold mới được. Nếu số lượng nhiều hơn cả ước tính... thì toang thật rồi!”
“Oreo, bảo nó chỉ đường, anh muốn đến thẳng doanh trại của tụi nó.”
Vừa dứt lời, Oreo bắt đầu giao tiếp với tên Kobold.
Ít lâu sau, chiếc xe địa hình lại phóng vun vυ"t, lao về hướng bắc của khu mỏ diêm tiêu.
Địa hình quanh mỏ toàn là những sườn dốc cao dạng bậc thang, tốc độ di chuyển không cao, nhưng theo ước tính thì doanh trại Kobold cũng không quá xa.
Khi nghe tên Kobold ra hiệu là đã sắp tới, Tô Mặc vội cho xe tấp vào một bụi cây rậm rạp.
Anh kéo tên Kobold xuống xe, xách thẳng lên tay, lặng lẽ tiến về phía trước.
Đi được chừng năm, sáu trăm mét, vượt thêm một quả đồi nữa... Cuối cùng Tô Mặc cũng thấy được doanh trại Kobold.
“Cái... cái gì đây?”
“Gọi đây là doanh trại à? Phải gọi là thành lũy thì đúng hơn!”
Nếu mỏ diêm tiêu là một kỳ quan thiên nhiên...
Thì thành lũy Kobold này chính là kiệt tác kiến trúc!
Tòa thành tròn kia, ước tính đường kính phải hơn 500 mét!
Có tháp canh tròn, cửa vòm nửa hình cung, mái vòm thấp, khung cửa nhô tầng tầng lớp lớp.
Kiểu dáng dùng nhiều cột lớn và mái vòm đa hình tạo nên cảm giác kiên cố, cân bằng và tràn đầy sức mạnh.
Cửa sổ nhỏ hẹp nhưng không gian bên trong thì rộng rãi bất ngờ, ánh sáng lờ mờ, chiều sâu lớn, tạo nên một cảm giác bí ẩn đến rợn người.
Ở bốn góc thành có bốn tháp nhọn vươn lên, qua ống nhòm, Tô Mặc còn thấy có Kobold đang tuần tra trên đó.
Nhìn kỹ hơn, ngoài đám chiến binh và pháp sư quen thuộc, Tô Mặc còn phát hiện một con Kobold mặc áo choàng trắng.
“Loại thứ ba rồi... Không rõ con này có năng lực gì...”
Tên Kobold áo trắng bước đi không hề oai vệ, nhưng phía sau lại có bốn, năm tên pháp sư khác cung kính đi theo sát rạt.
Thành không dài, bước một lúc là cả nhóm khuất sau góc tường.
Nhưng còn chưa kịp quan sát tiếp... thì cánh cổng nhỏ phía dưới thành đột nhiên mở ra.
Một toán Kobold bước ra, rõ ràng là đang tiến thẳng về phía của Tô Mặc.
“Chết rồi! Đừng nói là bị lộ rồi đấy nhé?!”
Mặt trước tòa thành chỉ có đúng một cánh cổng lớn.
Đó là loại cổng mở hai bên nên trông cực kỳ dày và nặng, bên cạnh còn có một cửa phụ nhỏ dùng để ra vào hàng ngày.
Lúc này, cánh cửa nhỏ vừa hé mở, một đội Kobold bước ra ngoài.
Khác với mấy đội trinh sát thường thấy, đội này có tới 12 tên, bao gồm 6 chiến binh đi đầu, 3 pháp sư ở giữa, và 3 chiến binh đoạn hậu.
Qua ống nhòm, Tô Mặc dễ dàng nhận ra ánh mắt đầy mục tiêu của đám Kobold này, rõ ràng là đang hướng về phía này.
Nhưng tốc độ hành quân của chúng khá chậm, trông chẳng giống đang đuổi bắt gì ai, mà như thể đang đi làm nhiệm vụ.
“Chúng đi về phía mỏ diêm tiêu?”
Tô Mặc lẩm bẩm suy đoán, nhìn khoảng cách chỉ còn chưa tới một cây số.
Anh quay đầu, rút ngay cây thương điện tinh luyện từ không gian chứa đồ, không nói không rằng, một đòn xuyên thẳng vào tên Kobold tù binh bên cạnh.
Dù cây thương không bật trợ lực điện, nhưng với sức mạnh cơ bắp kinh hoàng hiện tại, cú đâm vẫn đủ để đập nát sọ tên Kobold tội nghiệp.
Thấy máu đỏ lẫn óc trắng chuẩn bị tuôn ra theo mũi thương, Tô Mặc liền điều khiển ý niệm, thu xác nó vào thùng đựng thi thể đã chuẩn bị sẵn trong không gian chứa đồ.
Lăn lộn giang hồ, lúc cần tàn nhẫn thì tuyệt đối không được mềm lòng.
Tên Kobold này đã xong vai trò, giữ lại chỉ tổ vướng víu. Gọn gàng tiễn nó về gặp tổ tiên, còn hơn để bị kẻ thù tra khảo ngược.
“Nhóm này tạm thời không thể ra tay. Phải theo dõi xem rốt cuộc chúng đang định làm gì.”
Một tổ Kobold gồm 12 tên, nếu còn trong mỏ hoặc bên trong thành thì đúng là đau đầu thật...
Nhưng ở ngoài trời, Tô Mặc có tự tin 100% tiêu diệt gọn!
Sau khi xác nhận nhóm Kobold vẫn giữ hướng đi, cách tầm 500 mét, anh cúi thấp người, rút lui sang sườn cánh một cách thần tốc.
Oreo bên cạnh lập tức hiểu ý, theo sát anh băng qua vùng hoang dã.
Một người một chó, không lưu dấu vết, đến nhẹ nhàng như bóng ma, rút sạch sẽ không một tiếng động.
Nép mình trên một bãi cỏ không xa, Tô Mặc lạnh lùng quan sát đội Kobold từ từ đi ngang qua.
Cả bọn hoàn toàn không phát hiện ra có người đang theo dõi.
Trên đường hành quân, đội hình Kobold cực kỳ lỏng lẻo.
Hai tên pháp sư đi ở gần cuối còn vừa đi vừa thì thầm to nhỏ, lâu lâu lại phá lên cười hô hố, rồi lại hú lên như sói tru, trông sung sướиɠ như đi dạo chơi.
“Chút nữa mày vòng lên trước xem phía trước có đám nào khác không. Nếu có, quay lại báo liền. Tao sẽ tiếp tục bám theo sau.”
8
0
2 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
