0 chữ
Chương 68
Chương 68
Rồi bước ra trước đầu xe, ngả người ngồi vào ghế lái.
“Không biết thằng cha Mã Cổ kia moi đâu ra bộ ghế da này, ngồi vào phê thật đấy…”
Tô Mặc điều chỉnh tay cầm cơ học, chỉnh ghế vào đúng vị trí ngồi êm nhất.
Loại ghế thể thao ôm sát hông và lưng này, hỗ trợ cực tốt, ngồi vào có cảm giác rất vững.
Khung bảo vệ xung quanh cố định chắc chắn, tạo cảm giác cực kỳ an toàn.
Tô Mặc nhấn nút khởi động.
Bịch bịch bịch… Bùm!
Một tiếng nổ trầm vang lên, động cơ bắt lửa thành công, bắt đầu sạc điện trở lại cho bình.
Không vội lái thử, Tô Mặc ngay lập tức ấn nút phát của radio,
Muốn xem cái “bí mật lớn” mà hệ thống đã nhắc tới là gì.
Dòng điện từ bình yếu nhanh chóng được động cơ bù lại, truyền thẳng đến đầu phát.
Một âm thanh rè rè vang lên… rồi ổn định dần.
Và sau đó, một tiếng ho rõ mồn một vang lên:
“Khụ… khụ…”
“Là… tiếng người?”
Dù sớm đoán được thân phận của Mã Cổ…
Nhưng giờ nghe thấy giọng người vang từ radio, tim Tô Mặc không khỏi đập rộn!
“Là đồng loại… là con người!”
Tiếng ho không hề thuyên giảm sau vài cơn nhẹ.
Ngược lại, càng lúc càng dữ dội, đến mức khiến Tô Mặc phải lo, không khéo cái ông ghi âm này ho tới vỡ phổi mất thôi.
May mà sau hơn mười giây, có vẻ như anh ta đã khạc ra được thứ gì đó, tiếng ho dần tắt, thay vào đó là giọng nói trầm trầm, ngắt quãng:
“Ờm… nghe thấy không? Alo? Tôi là Mã Cổ… Ừ, bắt đầu ghi âm!”
“Người Trái Đất? Không! Người Hoa Hạ?”
Nghe thấy câu mở đầu, Tô Mặc sững người. Gương mặt vốn điềm tĩnh của anh khẽ giật, sốc thật sự.
Người đồng hương? Ở thế giới khác mà lại gặp được người cùng quê?
Chưa kịp nghĩ thêm, giọng Mã Cổ lại vang lên trong radio, đứt quãng nhưng rõ ràng:
“Có thể khởi động sửa chữa chiếc xe này, chắc chắn… cậu cũng là người Trái Đất. Hoặc… một nền văn minh cao hơn? Hừ, mà nghĩ lại… chắc chả có nền văn minh cao cấp nào thèm để mắt đến thứ rác tôi chế ra này đâu…”
“Tôi biết lúc này cậu sẽ có rất nhiều thắc mắc. Nhưng trước tiên, cho tôi được giới thiệu bản thân.”
“Xin chào, tôi đến từ một hành tinh nằm trong Hệ Mặt Trời, hành tinh thứ ba tính từ trong ra, Trái Đất. Quê hương tôi là Hoa Hạ! Tên tôi là Mã Cổ!”
“Được làm quen với cậu theo cách này… tôi thấy vui. Vui vì… ít nhất vẫn có người tiếp bước tôi, thừa kế thứ tôi để lại, tiếp tục sống sót nơi tàn lụi này.”
Giọng Mã Cổ khàn đυ.c như có đờm nghẹn nơi cổ họng, chỉ nghe thôi cũng cảm nhận được thể trạng anh ta đã rất tệ.
Tô Mặc khẽ gật đầu, thì thầm trong lòng:
“Chào anh, tôi là Tô Mặc, cũng là người Hoa Hạ, đến từ Trái Đất. Rất vui được biết anh.”
Đây không phải lần đầu anh gặp thứ gì đó “quen thuộc” với Trái Đất.
Trước kia ở trấn Lương Phường, anh đã từng thấy những công trình và vật dụng y hệt như ở quê nhà.
Không ngờ gần căn cứ này, lại có di tích mang dấu tích của đồng hương.
“Hôm nay là ngày thứ 433 kể từ khi tận thế bắt đầu… Cũng là ngày tôi phải đối mặt với thảm họa thứ 19. Trời ạ, cậu có tưởng tượng được không? Nhiệt độ bên ngoài lên tới 55 độ C, bức xạ kinh khủng, nước tôi đã cạn kiệt, điểm sinh tồn cũng không đủ mua thêm… Có lẽ… tôi, Mã Cổ, sẽ chôn xác ở nơi này…”
“Có lẽ… ngay từ năm 1999, khi quân viễn chinh đầu tiên đến thế giới này, chúng ta đã bị số phận sắp đặt sẵn rồi. Không ai thoát khỏi cái chết, chỉ là sớm hay muộn mà thôi!”
“Aaa! Tôi… không cam lòng!!!”
Lúc thì bình thản, lúc thì điên dại, giọng Mã Cổ lên xuống thất thường như người sắp nổ tung.
Nghe một hồi, Tô Mặc lặng thinh.
Nếu những gì Mã Cổ nói là thật, phải sống sót dưới nhiệt độ ngoài trời 55 độ C, thiếu nước, không đủ điểm, thì tâm lý con người cũng rất dễ sụp đổ.
Chấp nhận cái chết một cách bình thản? Tô Mặc không làm được. Và rõ ràng… Mã Cổ cũng không làm được.
Cuối cùng, giọng nói khản đặc ấy cũng lắng xuống.
Hơi thở như máy hút bụi bị nghẹt, từng đợt dồn dập khiến người nghe cũng thấy lo anh ta sẽ chết ngay trong lúc ghi âm.
“Nếu cậu đang ở căn cứ này, vậy chắc chắn là tôi đã chết rồi… Mọi thứ ở đây, đều là của cậu. Cậu có thể ghép lõi sinh tồn của mình với căn cứ này, biến nó thành nhà mới. Chỉ cần… cậu không thấy ghê tởm vì từng có một kẻ thất bại đã chết tại đây.”
“Tôi đã tắt cưỡng chế giếng dầu, muốn khởi động lại không dễ… tùy vào tay nghề của cậu.”
“À, hãy nhìn thẳng về phía trước… ở tấm gạch thứ tư tính từ cửa vào, bên dưới có một ngăn bí mật, tôi để lại nhật ký ở đó. Nếu… nếu cậu quay lại Trái Đất, quay về Hoa Hạ, làm ơn đưa cuốn nhật ký đó cho gia đình tôi… cầu xin cậu!”
Lời nói ngày càng gấp gáp, như thể phía sau Mã Cổ có thứ gì đó đang rượt đuổi.
Bịch!
Tạch tạch tạch tạch tạch—
Tín hiệu nhiễu loạn, đoạn ghi âm kết thúc.
Tô Mặc vẫn ngồi yên, không nói lời nào.
Anh nhấn lại nút phát một lần nữa, nghe kỹ từng chữ, từng âm, ghi hết toàn bộ vào nhật ký người đã khuất.
Tắt radio, anh mới đứng dậy, bật đèn pin, bắt đầu tìm kiếm “tấm gạch thứ tư”.
Quả nhiên, dưới tấm gạch có dấu hiệu khác thường, một góc nhỏ nhô lên rất kín đáo.
Nếu không nhìn kỹ hoặc không có công cụ như cuốc hoặc xẻng, gần như không thể phát hiện.
Một góc nhỏ nhô lên rất tinh tế, nếu có xẻng hoặc rìu đá cắm vào đó, có thể dễ dàng bẩy viên gạch lên.
Tô Mặc khẽ động niệm, lấy ra chiếc xẻng loại tinh xảo từ kho chứa, nhắm đúng khe hở, nhẹ nhàng bẩy vào.
Chỉ cần dùng một chút lực tay, viên gạch lập tức bật lên trọn vẹn, để lộ ra một chiếc hộp sắt không khóa bên dưới.
Cất lại xẻng, sau khi dùng ý niệm gọi hệ thống quét kiểm tra không có gì bất thường, Tô Mặc cúi người, nhặt chiếc hộp lên.
Bên trong rất đơn giản, chỉ có một quyển sổ tay cũ kỹ, ố vàng.
Trên bìa sổ, một hàng chữ viết ngay ngắn:
"Trung đội trưởng Tiểu đoàn 22, Quân viễn chinh năm 1999: Mã Cổ"
Tô Mặc nhẹ nhàng thổi đi lớp bụi mờ bám trên bìa, rồi ngồi lại trước xe buggy, bật đèn pin, bắt đầu giở từng trang đọc:
Ngày 5 tháng 2 năm 1999
“Thế giới Liên hiệp Phòng vệ vừa bắt được một tín hiệu lạ từ sâu trong vũ trụ.
Tín hiệu này khác hoàn toàn với những luồng sóng tự nhiên từ sao chết, nó mang tính lặp lại và có quy luật.
“Không biết thằng cha Mã Cổ kia moi đâu ra bộ ghế da này, ngồi vào phê thật đấy…”
Tô Mặc điều chỉnh tay cầm cơ học, chỉnh ghế vào đúng vị trí ngồi êm nhất.
Loại ghế thể thao ôm sát hông và lưng này, hỗ trợ cực tốt, ngồi vào có cảm giác rất vững.
Khung bảo vệ xung quanh cố định chắc chắn, tạo cảm giác cực kỳ an toàn.
Tô Mặc nhấn nút khởi động.
Bịch bịch bịch… Bùm!
Một tiếng nổ trầm vang lên, động cơ bắt lửa thành công, bắt đầu sạc điện trở lại cho bình.
Không vội lái thử, Tô Mặc ngay lập tức ấn nút phát của radio,
Muốn xem cái “bí mật lớn” mà hệ thống đã nhắc tới là gì.
Dòng điện từ bình yếu nhanh chóng được động cơ bù lại, truyền thẳng đến đầu phát.
Một âm thanh rè rè vang lên… rồi ổn định dần.
“Khụ… khụ…”
“Là… tiếng người?”
Dù sớm đoán được thân phận của Mã Cổ…
Nhưng giờ nghe thấy giọng người vang từ radio, tim Tô Mặc không khỏi đập rộn!
“Là đồng loại… là con người!”
Tiếng ho không hề thuyên giảm sau vài cơn nhẹ.
Ngược lại, càng lúc càng dữ dội, đến mức khiến Tô Mặc phải lo, không khéo cái ông ghi âm này ho tới vỡ phổi mất thôi.
May mà sau hơn mười giây, có vẻ như anh ta đã khạc ra được thứ gì đó, tiếng ho dần tắt, thay vào đó là giọng nói trầm trầm, ngắt quãng:
“Ờm… nghe thấy không? Alo? Tôi là Mã Cổ… Ừ, bắt đầu ghi âm!”
“Người Trái Đất? Không! Người Hoa Hạ?”
Nghe thấy câu mở đầu, Tô Mặc sững người. Gương mặt vốn điềm tĩnh của anh khẽ giật, sốc thật sự.
Người đồng hương? Ở thế giới khác mà lại gặp được người cùng quê?
“Có thể khởi động sửa chữa chiếc xe này, chắc chắn… cậu cũng là người Trái Đất. Hoặc… một nền văn minh cao hơn? Hừ, mà nghĩ lại… chắc chả có nền văn minh cao cấp nào thèm để mắt đến thứ rác tôi chế ra này đâu…”
“Tôi biết lúc này cậu sẽ có rất nhiều thắc mắc. Nhưng trước tiên, cho tôi được giới thiệu bản thân.”
“Xin chào, tôi đến từ một hành tinh nằm trong Hệ Mặt Trời, hành tinh thứ ba tính từ trong ra, Trái Đất. Quê hương tôi là Hoa Hạ! Tên tôi là Mã Cổ!”
“Được làm quen với cậu theo cách này… tôi thấy vui. Vui vì… ít nhất vẫn có người tiếp bước tôi, thừa kế thứ tôi để lại, tiếp tục sống sót nơi tàn lụi này.”
Giọng Mã Cổ khàn đυ.c như có đờm nghẹn nơi cổ họng, chỉ nghe thôi cũng cảm nhận được thể trạng anh ta đã rất tệ.
“Chào anh, tôi là Tô Mặc, cũng là người Hoa Hạ, đến từ Trái Đất. Rất vui được biết anh.”
Đây không phải lần đầu anh gặp thứ gì đó “quen thuộc” với Trái Đất.
Trước kia ở trấn Lương Phường, anh đã từng thấy những công trình và vật dụng y hệt như ở quê nhà.
Không ngờ gần căn cứ này, lại có di tích mang dấu tích của đồng hương.
“Hôm nay là ngày thứ 433 kể từ khi tận thế bắt đầu… Cũng là ngày tôi phải đối mặt với thảm họa thứ 19. Trời ạ, cậu có tưởng tượng được không? Nhiệt độ bên ngoài lên tới 55 độ C, bức xạ kinh khủng, nước tôi đã cạn kiệt, điểm sinh tồn cũng không đủ mua thêm… Có lẽ… tôi, Mã Cổ, sẽ chôn xác ở nơi này…”
“Có lẽ… ngay từ năm 1999, khi quân viễn chinh đầu tiên đến thế giới này, chúng ta đã bị số phận sắp đặt sẵn rồi. Không ai thoát khỏi cái chết, chỉ là sớm hay muộn mà thôi!”
“Aaa! Tôi… không cam lòng!!!”
Lúc thì bình thản, lúc thì điên dại, giọng Mã Cổ lên xuống thất thường như người sắp nổ tung.
Nghe một hồi, Tô Mặc lặng thinh.
Nếu những gì Mã Cổ nói là thật, phải sống sót dưới nhiệt độ ngoài trời 55 độ C, thiếu nước, không đủ điểm, thì tâm lý con người cũng rất dễ sụp đổ.
Chấp nhận cái chết một cách bình thản? Tô Mặc không làm được. Và rõ ràng… Mã Cổ cũng không làm được.
Cuối cùng, giọng nói khản đặc ấy cũng lắng xuống.
Hơi thở như máy hút bụi bị nghẹt, từng đợt dồn dập khiến người nghe cũng thấy lo anh ta sẽ chết ngay trong lúc ghi âm.
“Nếu cậu đang ở căn cứ này, vậy chắc chắn là tôi đã chết rồi… Mọi thứ ở đây, đều là của cậu. Cậu có thể ghép lõi sinh tồn của mình với căn cứ này, biến nó thành nhà mới. Chỉ cần… cậu không thấy ghê tởm vì từng có một kẻ thất bại đã chết tại đây.”
“Tôi đã tắt cưỡng chế giếng dầu, muốn khởi động lại không dễ… tùy vào tay nghề của cậu.”
“À, hãy nhìn thẳng về phía trước… ở tấm gạch thứ tư tính từ cửa vào, bên dưới có một ngăn bí mật, tôi để lại nhật ký ở đó. Nếu… nếu cậu quay lại Trái Đất, quay về Hoa Hạ, làm ơn đưa cuốn nhật ký đó cho gia đình tôi… cầu xin cậu!”
Lời nói ngày càng gấp gáp, như thể phía sau Mã Cổ có thứ gì đó đang rượt đuổi.
Bịch!
Tạch tạch tạch tạch tạch—
Tín hiệu nhiễu loạn, đoạn ghi âm kết thúc.
Tô Mặc vẫn ngồi yên, không nói lời nào.
Anh nhấn lại nút phát một lần nữa, nghe kỹ từng chữ, từng âm, ghi hết toàn bộ vào nhật ký người đã khuất.
Tắt radio, anh mới đứng dậy, bật đèn pin, bắt đầu tìm kiếm “tấm gạch thứ tư”.
Quả nhiên, dưới tấm gạch có dấu hiệu khác thường, một góc nhỏ nhô lên rất kín đáo.
Nếu không nhìn kỹ hoặc không có công cụ như cuốc hoặc xẻng, gần như không thể phát hiện.
Một góc nhỏ nhô lên rất tinh tế, nếu có xẻng hoặc rìu đá cắm vào đó, có thể dễ dàng bẩy viên gạch lên.
Tô Mặc khẽ động niệm, lấy ra chiếc xẻng loại tinh xảo từ kho chứa, nhắm đúng khe hở, nhẹ nhàng bẩy vào.
Chỉ cần dùng một chút lực tay, viên gạch lập tức bật lên trọn vẹn, để lộ ra một chiếc hộp sắt không khóa bên dưới.
Cất lại xẻng, sau khi dùng ý niệm gọi hệ thống quét kiểm tra không có gì bất thường, Tô Mặc cúi người, nhặt chiếc hộp lên.
Bên trong rất đơn giản, chỉ có một quyển sổ tay cũ kỹ, ố vàng.
Trên bìa sổ, một hàng chữ viết ngay ngắn:
"Trung đội trưởng Tiểu đoàn 22, Quân viễn chinh năm 1999: Mã Cổ"
Tô Mặc nhẹ nhàng thổi đi lớp bụi mờ bám trên bìa, rồi ngồi lại trước xe buggy, bật đèn pin, bắt đầu giở từng trang đọc:
Ngày 5 tháng 2 năm 1999
“Thế giới Liên hiệp Phòng vệ vừa bắt được một tín hiệu lạ từ sâu trong vũ trụ.
Tín hiệu này khác hoàn toàn với những luồng sóng tự nhiên từ sao chết, nó mang tính lặp lại và có quy luật.
2
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
