TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 69
Chương 69

Tên khốn ở trụ sở NASA, không hiểu lên cơn điên gì, phản hồi lại tín hiệu đó trước khi báo cáo.

Lý do? Vì bản năng khoa học của hắn bảo rằng: "Đây là tín hiệu của một nền văn minh thân thiện."

Và rồi chỉ 6 tiếng sau, vệ tinh phòng thủ quỹ đạo gần Trái Đất phát cảnh báo, có vật thể lạ vượt không gian tiến sát Trái Đất.

Mọi người nghĩ đó là trò đùa, vì chẳng vật nào có thể vượt qua tiền đồn ở Europa.

Ngay cả mảnh vụn vệ tinh cũng sẽ bị bắn hạ trước khi tới gần 20.000 mét phía trên Europa.

Nhưng chuyện... vẫn cứ xảy ra."

Tới đây, nét chữ bắt đầu nguệch ngoạc, thậm chí có một trang bị xé đi hoàn toàn, không rõ tung tích.

Ngày 18 tháng 2 năm 1999, Ngày thứ 6 lịch tận thế, Thảm họa đầu tiên ập đến:

“Có một trò chơi kỳ lạ cứ chỉ dẫn mọi người nên làm gì tiếp theo. May mà có cái gọi là "kênh trò chuyện toàn cầu", giúp mọi người chia sẻ thông tin.”

“Tuyết rơi dày đặc. May mà tôi mặc áo bông thật dày khi vừa tới nơi. Tôi thực sự biết ơn đại đội trưởng của mình, ông ấy đúng là quá chu đáo…”

Ngày 6 tháng 3 năm 1999, Ngày thứ 22 tận thế, Thảm họa thứ hai:

“Thời tiết điên thật. Tuyết chưa tan mà trời ngoài đã nắng như đổ lửa, 30 độ. Tuyết tan, mọi người ăn mừng, nghĩ là xuân đến, hồi sinh… Nhưng lý trí mách bảo tôi: một trận đại hồng thủy đang đến.”

“Nước dâng. May mà tôi chọn xây hầm trú ẩn trên đồi. Dù hầm bị ngập, nhưng vật tư đã được chuyển lên tầng cao. Tôi sống sót.”

Ngày 21 tháng 9 năm 1999, Ngày thứ 199 của tận thế:

“Ngày tháng Trái Đất xa lắm rồi. Mọi người giờ chỉ tính bằng ‘Lịch tận thế’. Tôi vừa chế xong một máy công cụ vũ khí cỡ nhỏ. Nhờ vũ khí tự làm, tôi đổi được vô số tài nguyên.

Tôi còn đổi được một chai Coca ngoại quốc…

Trời ạ, ngụm đầu tiên, cứ như sống lại vậy!”

Ngày 1 tháng 1 năm 2000, Ngày thứ 301:

“Năm 2000 tới rồi! Chúc mừng năm mới, Mạn Mạn của anh!”

“Lần giao thoa thế kỷ này… Mã ca của em không thể về bên em rồi.

Nhưng em phải thật vui nhé, vì anh vẫn còn sống để chúc em.”

“Thế giới này lớn lắm, to hơn cả Trái Đất.

Lớn đến nỗi... mọi người chẳng thể tụ lại bên nhau mà đón năm mới.”

“Nhưng mà… hy vọng tôi vẫn sống tiếp. Và 73 triệu người Trái Đất còn sót lại… sẽ có ngày trở về nhà.”

Ngày 10 tháng 5 năm 2000, Ngày thứ 432, Thảm họa thứ 19:

“Xin lỗi, Mạn Mạn… Thảm họa lần này, chắc anh không qua nổi đâu. Ngoài trời… đang tăng nhiệt không ngừng. Theo trò chơi quái quỷ kia, phải lên tới 60 độ C và kéo dài 24 giờ mới kết thúc.”

“Đệt! 60 độ? Sao không để cái trò chơi chết tiệt kia ra mà thử một lần cho biết cảm giác!”

“Nước sắp cạn. Anh khát. Toàn thân run rẩy… Chắc là sốt rồi… Ai đó, cứu tôi với…”

Ngày... cũng là ngày 433 của tận thế:

“Tôi vừa thu âm lời trăn trối. Hehe…”

“Từ hàng tỷ người Trái Đất được đưa đến đây, giờ còn 2,2 triệu.

Ít nhất, Mã Cổ tôi vẫn trụ lại trong top đầu, không làm mất mặt tổ tông!”

“Người ta nói, ai chết rồi sẽ bị xóa ký ức, đưa về Trái Đất, sống lại như chưa từng đến đây…”

“HAHAHAHAHA! Buồn cười đến phát khóc, mà tôi khát tới mức không còn nước mắt để mà khóc nữa rồi.”

“Người bịa ra lời nói dối đó, thật vĩ đại… nhưng đáng tiếc, anh không biết rằng, tôi sẵn sàng đổi tất cả để được nhìn thấy em thêm một lần nữa.”

“Đầu óc tôi bắt đầu loạn rồi. Tôi biết… mình thật sự sắp chết. Nhưng kỳ lạ thay, nỗi sợ chết... lại ngày một ít đi.”

“Tôi nghĩ… tôi đã học được cách chấp nhận cái từ đau đớn đó: ‘Chết’.”

“Chỉ là… tôi vẫn chưa tìm ra câu trả lời cho một điều…”

“Em nói xem… tôi đã chết từ bao giờ?”

“Có lẽ là… từ năm 20 tuổi, lúc tôi rời xa em… tôi đã chết từ khoảnh khắc đó rồi.”

Vào ngày thứ 433 kể từ lịch Tận Thế, nét chữ của Mã Cổ đột ngột dừng lại.

Cuốn sổ tay nhỏ bé tưởng chừng đơn giản này lại dường như mang ý nghĩa cực kỳ quan trọng đối với người ấy. Khi những trang giấy gốc đã dùng hết, Mã Cổ còn dán thêm hàng loạt tờ giấy đủ loại phía sau bằng băng keo để tiếp tục ghi chép.

Chỉ nhìn vào chất lượng giấy, cũng có thể nhận ra khoảng thời gian từ ngày thứ 200 đến 340, cuộc sống của Mã Cổ dường như đạt đến đỉnh cao. Nhưng bắt đầu từ sau thảm họa ngày thứ 344, đường biểu đồ phát triển của hầm trú ẩn lao dốc không phanh, tụt thẳng như đường thẳng đi xuống.

Trong số 19 thảm họa được ghi chép rõ ràng, Tô Mặc không tìm thấy thứ gọi là “mưa axit thần kinh”, cũng không có “bão tuyết cực đoan”. Tất cả chỉ là những tai họa được định lượng bằng con số khô khốc:

“Tuyết rơi siêu cấp, 72 giờ”

“Đại hồng thủy, 72 giờ”

“Nhiệt độ (30 độ C), 72 giờ”

“Quái thú nổi loạn, 72 giờ”

“Nhiệt độ (-30 độ C), 72 giờ”

“Thiên thạch rơi, 30 viên”



“Dịch bệnh thực vật, 48 giờ”



“Nhiệt độ (60 độ C), 24 giờ”

Không rõ là do Mã Cổ ghi chép không đầy đủ, hay là trò chơi này và trò chơi của mình không cùng một phiên bản. Trong bản ghi chép ấy, không có thảm họa bảo vệ tân thủ, cũng chẳng có mô tả cụ thể về từng tai họa. Chỉ có những dòng chữ đơn giản, nhưng phía sau đó là từng sinh mạng đã ngã xuống.

Mã Cổ không ít lần cố gắng lý giải lý do loài người phải trải qua chuỗi thảm họa này. Từ chiến tranh người ngoài hành tinh, trò đùa của nền văn minh cao chiều, thuyết “não trong bình” cho đến thế giới tu tiên huyền huyễn… Trí tưởng tượng ít ỏi của anh gần như đã được khai thác đến cực hạn.

Thế nhưng hiện thực thì phũ phàng, đến cuối cùng, anh cũng không thể trụ lại để trở thành người khám phá ra sự thật.

“Sự suy yếu của Mã Cổ bắt đầu khi anh ấy trồng giống cây đại trà đã được cải tạo nhưng lại không có biện pháp nào để ngăn chặn dịch bệnh thực vật. Đó là sai lầm lớn nhất của anh, khiến tất cả tích trữ trước đây trở thành trò cười, buộc phải bán tháo những gì có để đổi lấy vật tư sinh tồn.”

“Từ di tích hố chôn tập thể, anh ta khéo léo luồn lách, cuối cùng lấy được bản thiết kế bàn chế tạo vũ khí nóng. Ẩn nhẫn một thời gian dài, chỉ đến khi chế tạo thành công bàn này mới bắt đầu lộ diện.”

“Dựa vào việc buôn bán vũ khí nhỏ để dựng nghiệp, quả thật là một nhân vật đáng nể. Tiếc rằng không giữ được cơ nghiệp, đúng là đáng tiếc.”

Tô Mặc nhìn những dòng chữ đầy tiếc nuối trong cuốn nhật ký của Mã Cổ, trong lòng cũng không khỏi cảm thán.

Là một trong số ít 1% người sống sót đến cuối cùng, Mã Cổ rõ ràng là người từng gặp không ít cơ duyên, nhưng tiếc thay, vận may lại không đủ dài để đi đến tận cùng.

2

0

2 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.