0 chữ
Chương 67
Chương 67
Ở cái thế giới hoang tàn không đường sá này, một chiếc xe nhỏ có khả năng vượt địa hình tốt, rõ ràng còn quý hơn cả siêu xe.
Càng ít linh kiện, càng dễ bảo dưỡng.
Càng đơn giản, càng dễ sửa chữa.
Tô Mặc vuốt từ nắp capo đến tận động cơ, càng nhìn càng mê, đành phải gồng mình ổn định tâm thần để kiểm tra nghiêm túc.
Một lớp ánh sáng màu xanh lam bất ngờ hiện ra bên cạnh xe, giao diện thông tin của chiếc Buggy!
【Xe đua sa mạc cỡ nhỏ dẫn động sau (Tuyệt phẩm, Đang hỏng):】
Mô tả: Chế tạo bởi kỹ sư hạng trung cấp “Mã Cổ”, chiếc xe đua sa mạc này có khả năng vượt địa hình xuất sắc, động cơ mạnh mẽ, thiết kế gọn gàng, vật liệu bền chắc, là phương tiện lý tưởng để sinh tồn nơi hoang mạc.
Tình trạng: Khung xe bị va đập, lõm nhiều chỗ. Bình điện yếu. Một số bộ phận của động cơ hỏng. Có giá trị sửa chữa rất cao.
Công suất: 212 mã lực.
Mô-men xoắn: 400Nm.
Tiêu hao nhiên liệu: 14L/100km (tùy địa hình sẽ thay đổi).
Hướng nâng cấp 1: Sửa chữa, tăng chỉ số cơ bản, tăng độ bền, nâng gầm, cải thiện khả năng địa hình. Cần 1.750 điểm sinh tồn.
Hướng nâng cấp 2: Tái cấu trúc, nâng cấp toàn diện, thêm khe vũ khí, hệ thống định vị, tăng sức chiến đấu. Cần 4.800 điểm sinh tồn.
Gợi ý: Hãy sửa nó, mở radio lên… bạn sẽ phát hiện điều bất ngờ lớn!
“Ơ?”
“Lần đầu tiên thấy hệ thống đánh giá một chiếc xe mà nghiêm túc vậy… lẽ nào trong xe thực sự có bí mật gì đó động trời?”
Tô Mặc nheo mắt, dưới ánh đèn pin, anh nhìn thấy một chiếc hộp đen nhỏ phía dưới vô lăng.
Ngay cạnh nút phát radio, có một mảng sơn đen bị cạo mất một mẩu bằng móng tay, chi tiết này nếu không được hệ thống gợi ý thì chắc chắn chẳng ai để ý.
Nhưng giờ, sau dòng đánh giá kia, Tô Mặc bỗng thấy tim đập thình thịch.
“1.750 điểm thì khỏi mơ, dù có sống qua trận bão tới cũng chưa chắc gom nổi. Phải coi có cách nào khác thôi…”
Anh khẽ động ý niệm, giao diện tùy chọn chi tiết lập tức hiện ra.
【Xe đua sa mạc cỡ nhỏ dẫn động sau (Tuyệt phẩm):】
Tùy chọn nâng cấp chi tiết:
Sửa chữa tổng thể: 410 điểm.
Nâng công suất: 200 điểm.
Nâng mô-men xoắn: 200 điểm.
Giảm tiêu hao nhiên liệu: 150 điểm.
Lắp kính chống đạn: 270 điểm.
…
“Khà… sửa sơ sơ mà mất 410 điểm. Trong khi mình chỉ còn 159 điểm, đúng là khóc không ra tiếng.”
Điểm sinh tồn, chỉ khi thiếu mới thấy quý!
Nếu có thêm vài ngày cày cuốc nữa, mỗi ngày tích chút ít, thì có lẽ anh đã đủ rồi.
Nhưng hiện tại… thời gian không đứng về phía anh.
“Chỉ còn cách… thử nạp vật liệu xem có giảm được điểm yêu cầu không.”
Hệ thống không hiển thị rõ vật liệu cần gì, vì nâng cấp dạng tổng thể, nên Tô Mặc đành mò từng món ra thử.
Đầu tiên là khối sắt, sau khi nạp 3 đơn vị, điểm yêu cầu giảm 18 điểm. Nạp tiếp 1 đơn vị nữa thì không giảm thêm.
Tiếp đến là gỗ, chẳng phản ứng gì.
35 chiếc ốc vít, trong đó 10 cái sáng loáng, giảm được 10 điểm.
Một chai nước năng lượng…
Một gói snack cay chưa dám ăn…
Một con sói cát còn rỉ máu…
Một cái… áo ngực gấu màu hồng… gì thế này?
“Cái này còn nằm trong kho làm gì? Vứt, vứt ngay!”
Tô Mặc vừa lục lọi, vừa thử nạp rồi lại rút ra, từng món một nhét vào rồi lắc đầu thở dài.
Cho đến khi anh lấy ra một mạch điện hỏng, thì bất ngờ, số điểm cần thiết giảm ngay 44 điểm!
Tuy vậy, vẫn còn thiếu tới 189 điểm.
“Chà… căng rồi. Không được thì mai phải quay lại thôi!”
Tô Mặc nhíu mày, tiếp tục thử hết món này đến món khác trong kho, nhưng vô ích, chẳng thứ nào giúp giảm thêm điểm.
“Ơ? Cái gì đây?”
Một món đồ nhỏ ở góc kho được anh điều khiển ý niệm lôi ra.
Cầm lên xem kỹ… ánh sáng lấp lánh chợt lóe lên, điểm sinh tồn lập tức giảm mạnh 210 điểm!
“Đây là… cái rotor loại ‘Tuyệt phẩm’ mình lượm được lúc nào ấy nhỉ?”
Nhìn số điểm giảm mạnh, Tô Mặc vừa bất ngờ vừa vui sướиɠ.
Món đồ này anh gần như quên béng, nhưng giờ lại phát huy tác dụng đúng lúc!
“Xem ra bộ phận động cơ bị hỏng chính là cần cái rotor này... Đúng là... ăn may!”
Một chuyến đi đêm tới khu trú ẩn số 2, quả không uổng công.
Anh đặt rotor xuống đất, gọi bảng nâng cấp. Sau khi hệ thống nhận diện tất cả vật liệu, số điểm cần thiết chỉ còn 128 điểm, vừa đúng với 159 điểm hiện có của anh!
“Ông trời có mắt!”
“Chiếc Buggy này mà được sửa xong… toàn bộ là nhờ công sức Tô Mặc mình cần mẫn tích góp từng món đồ nhỏ một. Cuối cùng cũng đến ngày gặt quả!”
Nghĩ đến việc xe sắp “tái sinh”, Tô Mặc không thể kìm nén được sự phấn khích, hét lớn:
“Hệ thống, sửa ngay cho tôi!!”
Lời vừa dứt, một luồng ánh sáng xanh lục rực rỡ lan ra, quét qua đống nguyên liệu và chiếc xe.
Chiếc rotor bạc bắt đầu xoay nhẹ, mạch điện hỏng bắt đầu tan chảy, các khối sắt đổi màu.
Luồng sáng như một loại “phóng xạ” thần kỳ, ép buộc mọi vật liệu trở thành một thể thống nhất.
Soạt! Soạt!
Tiếng kim loại vang vọng như thủy triều trong gara.
Khung xe cong vênh dần dần phát ra tiếng cạch cạch, rồi từ từ trở lại thẳng tắp như mới.
Động cơ phủ lớp sơn chống nước bắt đầu rung nhẹ, như thể có bàn tay vô hình đang chỉnh sửa bên trong.
Bình điện bị suy yếu cũng dần rền rĩ, lấy lại sức sống.
Tất cả đang dần vận hành trở lại.
Chỉ sau vài giây, ánh sáng xanh tắt đi.
Không còn hiện tượng gì khác.
Tô Mặc bật đèn pin, bắt đầu kiểm tra thành quả.
Từ nắp capo tới động cơ, không còn lấy một vết xước.
Ngay cả chỗ lõm nhỏ trên đầu xe trước kia, giờ cũng mượt mà như vừa lăn bánh khỏi showroom.
“Đem ra gara 4S cũng không chê được, chuẩn xe mới đét!”
Anh tìm đến khu nắp bình dầu, vặn ra kiểm tra, bên trong không có cặn hay tạp chất.
Gọi ra kho chứa, một thùng dầu diesel lập tức bay ra.
Trước đó đã dùng nửa thùng cho máy phát, còn lại khoảng 50kg.
Siết chặt nắp, hít sâu hai hơi, Tô Mặc dùng sức hai tay nhấc bổng cả thùng dầu, đổ thẳng vào bình xăng của xe.
Ùng ục! Ùng ục!
Dầu tuôn ào ào, lấp đầy bình chứa.
“Quả nhiên tập luyện không phí công, sức mình đúng là tăng rõ rệt!”
Thùng dầu 50kg mà trước đây nhấc còn không nổi, giờ dù có hơi căng cơ, Tô Mặc vẫn vững tay rót trơn tru.
Gân tay nổi lên như dây thép, từng mạch máu đập rộn truyền lực tới từng ngón tay.
Chiếc bình chứa của Buggy thật “khủng”.
50 lít đổ vào chỉ vừa qua 2/3, sức chứa này không thua gì xe SUV hạng trung.
Sau khi đổ đầy, anh cẩn thận vặn nắp lại, cất thùng dầu rỗng vào kho.
Càng ít linh kiện, càng dễ bảo dưỡng.
Càng đơn giản, càng dễ sửa chữa.
Tô Mặc vuốt từ nắp capo đến tận động cơ, càng nhìn càng mê, đành phải gồng mình ổn định tâm thần để kiểm tra nghiêm túc.
Một lớp ánh sáng màu xanh lam bất ngờ hiện ra bên cạnh xe, giao diện thông tin của chiếc Buggy!
【Xe đua sa mạc cỡ nhỏ dẫn động sau (Tuyệt phẩm, Đang hỏng):】
Mô tả: Chế tạo bởi kỹ sư hạng trung cấp “Mã Cổ”, chiếc xe đua sa mạc này có khả năng vượt địa hình xuất sắc, động cơ mạnh mẽ, thiết kế gọn gàng, vật liệu bền chắc, là phương tiện lý tưởng để sinh tồn nơi hoang mạc.
Tình trạng: Khung xe bị va đập, lõm nhiều chỗ. Bình điện yếu. Một số bộ phận của động cơ hỏng. Có giá trị sửa chữa rất cao.
Mô-men xoắn: 400Nm.
Tiêu hao nhiên liệu: 14L/100km (tùy địa hình sẽ thay đổi).
Hướng nâng cấp 1: Sửa chữa, tăng chỉ số cơ bản, tăng độ bền, nâng gầm, cải thiện khả năng địa hình. Cần 1.750 điểm sinh tồn.
Hướng nâng cấp 2: Tái cấu trúc, nâng cấp toàn diện, thêm khe vũ khí, hệ thống định vị, tăng sức chiến đấu. Cần 4.800 điểm sinh tồn.
Gợi ý: Hãy sửa nó, mở radio lên… bạn sẽ phát hiện điều bất ngờ lớn!
“Ơ?”
“Lần đầu tiên thấy hệ thống đánh giá một chiếc xe mà nghiêm túc vậy… lẽ nào trong xe thực sự có bí mật gì đó động trời?”
Tô Mặc nheo mắt, dưới ánh đèn pin, anh nhìn thấy một chiếc hộp đen nhỏ phía dưới vô lăng.
Ngay cạnh nút phát radio, có một mảng sơn đen bị cạo mất một mẩu bằng móng tay, chi tiết này nếu không được hệ thống gợi ý thì chắc chắn chẳng ai để ý.
“1.750 điểm thì khỏi mơ, dù có sống qua trận bão tới cũng chưa chắc gom nổi. Phải coi có cách nào khác thôi…”
Anh khẽ động ý niệm, giao diện tùy chọn chi tiết lập tức hiện ra.
【Xe đua sa mạc cỡ nhỏ dẫn động sau (Tuyệt phẩm):】
Tùy chọn nâng cấp chi tiết:
Sửa chữa tổng thể: 410 điểm.
Nâng công suất: 200 điểm.
Nâng mô-men xoắn: 200 điểm.
Giảm tiêu hao nhiên liệu: 150 điểm.
Lắp kính chống đạn: 270 điểm.
…
“Khà… sửa sơ sơ mà mất 410 điểm. Trong khi mình chỉ còn 159 điểm, đúng là khóc không ra tiếng.”
Điểm sinh tồn, chỉ khi thiếu mới thấy quý!
Nếu có thêm vài ngày cày cuốc nữa, mỗi ngày tích chút ít, thì có lẽ anh đã đủ rồi.
Nhưng hiện tại… thời gian không đứng về phía anh.
“Chỉ còn cách… thử nạp vật liệu xem có giảm được điểm yêu cầu không.”
Đầu tiên là khối sắt, sau khi nạp 3 đơn vị, điểm yêu cầu giảm 18 điểm. Nạp tiếp 1 đơn vị nữa thì không giảm thêm.
Tiếp đến là gỗ, chẳng phản ứng gì.
35 chiếc ốc vít, trong đó 10 cái sáng loáng, giảm được 10 điểm.
Một chai nước năng lượng…
Một gói snack cay chưa dám ăn…
Một con sói cát còn rỉ máu…
Một cái… áo ngực gấu màu hồng… gì thế này?
“Cái này còn nằm trong kho làm gì? Vứt, vứt ngay!”
Tô Mặc vừa lục lọi, vừa thử nạp rồi lại rút ra, từng món một nhét vào rồi lắc đầu thở dài.
Cho đến khi anh lấy ra một mạch điện hỏng, thì bất ngờ, số điểm cần thiết giảm ngay 44 điểm!
Tuy vậy, vẫn còn thiếu tới 189 điểm.
“Chà… căng rồi. Không được thì mai phải quay lại thôi!”
Tô Mặc nhíu mày, tiếp tục thử hết món này đến món khác trong kho, nhưng vô ích, chẳng thứ nào giúp giảm thêm điểm.
“Ơ? Cái gì đây?”
Một món đồ nhỏ ở góc kho được anh điều khiển ý niệm lôi ra.
Cầm lên xem kỹ… ánh sáng lấp lánh chợt lóe lên, điểm sinh tồn lập tức giảm mạnh 210 điểm!
“Đây là… cái rotor loại ‘Tuyệt phẩm’ mình lượm được lúc nào ấy nhỉ?”
Nhìn số điểm giảm mạnh, Tô Mặc vừa bất ngờ vừa vui sướиɠ.
Món đồ này anh gần như quên béng, nhưng giờ lại phát huy tác dụng đúng lúc!
“Xem ra bộ phận động cơ bị hỏng chính là cần cái rotor này... Đúng là... ăn may!”
Một chuyến đi đêm tới khu trú ẩn số 2, quả không uổng công.
Anh đặt rotor xuống đất, gọi bảng nâng cấp. Sau khi hệ thống nhận diện tất cả vật liệu, số điểm cần thiết chỉ còn 128 điểm, vừa đúng với 159 điểm hiện có của anh!
“Ông trời có mắt!”
“Chiếc Buggy này mà được sửa xong… toàn bộ là nhờ công sức Tô Mặc mình cần mẫn tích góp từng món đồ nhỏ một. Cuối cùng cũng đến ngày gặt quả!”
Nghĩ đến việc xe sắp “tái sinh”, Tô Mặc không thể kìm nén được sự phấn khích, hét lớn:
“Hệ thống, sửa ngay cho tôi!!”
Lời vừa dứt, một luồng ánh sáng xanh lục rực rỡ lan ra, quét qua đống nguyên liệu và chiếc xe.
Chiếc rotor bạc bắt đầu xoay nhẹ, mạch điện hỏng bắt đầu tan chảy, các khối sắt đổi màu.
Luồng sáng như một loại “phóng xạ” thần kỳ, ép buộc mọi vật liệu trở thành một thể thống nhất.
Soạt! Soạt!
Tiếng kim loại vang vọng như thủy triều trong gara.
Khung xe cong vênh dần dần phát ra tiếng cạch cạch, rồi từ từ trở lại thẳng tắp như mới.
Động cơ phủ lớp sơn chống nước bắt đầu rung nhẹ, như thể có bàn tay vô hình đang chỉnh sửa bên trong.
Bình điện bị suy yếu cũng dần rền rĩ, lấy lại sức sống.
Tất cả đang dần vận hành trở lại.
Chỉ sau vài giây, ánh sáng xanh tắt đi.
Không còn hiện tượng gì khác.
Tô Mặc bật đèn pin, bắt đầu kiểm tra thành quả.
Từ nắp capo tới động cơ, không còn lấy một vết xước.
Ngay cả chỗ lõm nhỏ trên đầu xe trước kia, giờ cũng mượt mà như vừa lăn bánh khỏi showroom.
“Đem ra gara 4S cũng không chê được, chuẩn xe mới đét!”
Anh tìm đến khu nắp bình dầu, vặn ra kiểm tra, bên trong không có cặn hay tạp chất.
Gọi ra kho chứa, một thùng dầu diesel lập tức bay ra.
Trước đó đã dùng nửa thùng cho máy phát, còn lại khoảng 50kg.
Siết chặt nắp, hít sâu hai hơi, Tô Mặc dùng sức hai tay nhấc bổng cả thùng dầu, đổ thẳng vào bình xăng của xe.
Ùng ục! Ùng ục!
Dầu tuôn ào ào, lấp đầy bình chứa.
“Quả nhiên tập luyện không phí công, sức mình đúng là tăng rõ rệt!”
Thùng dầu 50kg mà trước đây nhấc còn không nổi, giờ dù có hơi căng cơ, Tô Mặc vẫn vững tay rót trơn tru.
Gân tay nổi lên như dây thép, từng mạch máu đập rộn truyền lực tới từng ngón tay.
Chiếc bình chứa của Buggy thật “khủng”.
50 lít đổ vào chỉ vừa qua 2/3, sức chứa này không thua gì xe SUV hạng trung.
Sau khi đổ đầy, anh cẩn thận vặn nắp lại, cất thùng dầu rỗng vào kho.
2
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
