0 chữ
Chương 64
Chương 64
So với cái nóng rát bên ngoài, nơi trú ẩn nằm sâu dưới lòng đất mát mẻ hẳn ra, như một cái hầm chứa đồ ăn. Vừa bước vào hành lang dẫn vào nhà, nhiệt độ đã giảm đi rõ rệt. Mãi tới khi vào hẳn bên trong thì nhiệt độ mới tăng nhẹ lại.
“Bao giờ mới đến cái ngày được tắm cho ra hồn đây…”
Đứng trong phòng vũ khí, Tô Mặc cởϊ áσ mưa ra, nhìn cái áo ba lỗ bên trong đã bị hấp đến ố vàng, mặt anh nhăn như bị ai nợ tiền.
Dùng nước năng lượng để giặt quần áo á? Thôi xin, anh còn tiếc đứt ruột. Bản năng tích trữ đã khắc sâu vào ADN của người Hoa Hạ.
Dù đã tích được khoảng 20 lít nước năng lượng, mỗi sáng rửa mặt Tô Mặc cũng chỉ dám nhúng khăn vào nước rồi lau sơ sơ cho đỡ ghê.
“Quỷ thật, cái thế giới này thả cả chục tỉ người xuống mà chả có ai rớt gần nguồn nước…”
“Đành phải đợi tới khi bão tuyết đến, lúc đó mới có cơ hội tích nước thường.”
Anh tặc lưỡi, rồi tu cạn phần nước năng lượng còn lại trong chai, cảm giác bỏng rát nơi cổ họng cuối cùng cũng dịu đi.
Một thế giới sinh tồn quái đản.
Đó là điều mà những ngày gần đây ai cũng phải thừa nhận.
Lũ sinh vật biến dị dường như cũng bị thả xuống giống con người, nhưng vì thiếu nước, rất nhiều con đã chết khát ngoài tự nhiên. Trừ một số loài có thể uống được mưa axit mà sống sót, phần lớn đều quay ra tàn sát lẫn nhau để hút máu cầm hơi.
Chưa có một nơi nào phát hiện ra nguồn nước ngọt.
Cứ như thể cái thế giới này bị xóa mất chức năng “có nước”, hoặc nói thẳng ra là, hệ thống chưa thêm mục “nguồn nước” vào bản đồ.
Muốn có nước, trừ phi mở được rương báu, còn lại chỉ có thể tìm mọi cách ứng dụng khoa học, ví dụ:
Buộc túi ni-lông lên một nhánh cây còn lá để tận dụng hiện tượng thoát hơi nước, hơi nước sẽ ngưng tụ thành giọt nhỏ chảy xuống túi.
Hoặc đào một cái hố ở nơi ẩm thấp, để một cái chén ở giữa đáy hố, rồi căng một tấm ni-lông phía trên, kéo căng thành hình cung. Nhiệt từ ánh sáng mặt trời sẽ khiến đất và không khí bốc hơi, gặp màng lạnh sẽ ngưng tụ thành giọt rồi chảy vào chén.
Hai cách này đều có thể tạm bợ gom được chút nước cầm hơi. Cách làm cũng đã được nhiều người chia sẻ, dần dần phổ cập rộng rãi.
Chỉ tiếc, phí vận chuyển quá đắt đỏ nên có người thừa nước cũng chẳng bán đi đâu được.
“Không hiểu sao, kể cả khi chế thêm cái giếng nước thứ hai, hệ thống vẫn không cho nâng cấp…”
Cũng giống như cái áo mưa, nếu không bỏ vào tủ quần áo thì không thể nâng cấp, giếng nước cũng vậy, chẳng thể lên đời nếu không đặt đúng chỗ.
Lắc đầu, Tô Mặc gạt bỏ mớ suy nghĩ kỳ quái ra khỏi đầu, bắt đầu kiểm tra lại thành quả thu hoạch của chuyến đi hôm nay.
Kho chứa tạm bợ vốn chỉ chất đống một ít đồ lặt vặt, giờ đây sau khi Tô Mặc chuyển hết đống quặng lưu huỳnh vào, cuối cùng cũng coi như “có da có thịt”.
Một mùi hăng hắc đặc trưng nhè nhẹ tỏa ra từ bề mặt mấy khối khoáng.
Tô Mặc đưa tay chạm vào lớp bột vàng phủ trên đá, cúi đầu nhặt một viên nhỏ, mang đến bàn thao tác.
Quy trình tinh luyện lưu huỳnh thực ra khá đơn giản.
Chỉ cần đem mấy viên quặng trông có vẻ tinh khiết cho vào bình chưng cất, sau đó đun nóng đến khoảng 200°C, rồi dùng lưới lọc tách bớt tạp chất chưa tan, giúp tăng độ tinh khiết.
Sau khi lọc xong, tiếp tục đun nóng phần còn lại, đồng thời khuấy đều để thúc đẩy quá trình bốc hơi và tách bỏ tạp chất còn sót.
Đến khi nhiệt độ đạt khoảng 400°C, hơi lưu huỳnh sẽ bắt đầu bay hơi. Thu khí này lại, để nguội cho nó ngưng tụ, là thu được lưu huỳnh tinh khiết.
Thời cổ đại, sở dĩ thuốc súng mãi không xuất hiện sớm, chính là vì quá trình lọc lưu huỳnh tinh khiết này quá khó làm.
Nhưng hiện tại, với hệ thống bàn thao tác có sẵn, Tô Mặc chẳng gặp chút khó khăn gì.
Anh quay lại phòng năng lượng, khởi động máy phát điện rồi trở lại bàn thao tác, ấn nút tự kiểm tra.
Đèn báo nhấp nháy xanh đỏ một hồi, đến khi chuyển hẳn sang màu xanh lục thì xong khâu kiểm tra.
Tô Mặc đeo cánh tay cơ giới lên, bắt đầu tinh luyện.
Bàn thao tác đã được lắp sẵn đủ bộ dụng cụ cần thiết.
Quặng lưu huỳnh được cánh tay máy nghiền vụn thành bột, sau đó đổ vào thiết bị lọc, đến khi đầy khoảng hai phần ba thì Tô Mặc bắt đầu bước vào thao tác chính.
Làm tinh luyện kiểu này, thật ra chỉ cần kiến thức từ mấy buổi thực hành Hóa hồi cấp ba là đủ xử lý ngon lành.
Modun thí nghiệm còn gắn thêm vòi phun nhiệt loại xịn, hiệu suất đun cực cao.
Chẳng mấy chốc, nhiệt độ đã đạt đến ngưỡng cần lọc tạp chất đầu tiên.
Lắc đều, lọc lần một.
Tô Mặc tiếp tục gia nhiệt.
Lần này tạp chất đã ít hơn hẳn. Một lần lọc nữa là sạch bong.
Đến khi nhiệt độ tăng lên khoảng 400°C, hơi vàng bắt đầu bay lên.
Mở van, khí lưu huỳnh theo ống dẫn chảy qua ống ngưng tụ bên cạnh.
Thời gian trôi qua, càng lúc càng nhiều tinh thể màu vàng óng xuất hiện, lấp lánh tụ lại trong ống rồi rơi tí tách vào chiếc cốc thủy tinh chuyên dụng.
Bàn thao tác được tăng hiệu suất nhờ các món trang bị có buff, giúp cả việc thu khí lẫn đun nhiệt đều nhanh hơn đáng kể.
Làm xong cả quy trình, Tô Mặc ước lượng bằng mức tiêu thụ nhiên liệu của máy phát, tất cả tốn chưa tới 20 phút.
【Lưu huỳnh (Tuyệt phẩm):】
Mô tả: Tinh thể lưu huỳnh tinh khiết cao do “Tô Mặc” tự tay chưng cất, quy trình khoa học bài bản. Vì lý do nào đó, chất lượng được nâng cấp thành "tuyệt phẩm".
Hiệu ứng đặc biệt: Cháy hoàn toàn hơn, khi pha trộn vào một số món đồ khác thì uy lực tăng mạnh.
Nhìn cốc chứa khoảng 300g tinh thể vàng óng, Tô Mặc hài lòng vỗ tay cái bép.
Lưu huỳnh là thứ khá nhạy cảm, thuộc hàng dễ cháy, nên phải bảo quản ở nơi mát mẻ, tránh nắng.
Anh lấy một chiếc hũ gỗ nhỏ, đổ toàn bộ số lưu huỳnh tinh luyện vào, rồi đậy nắp kín.
Đưa mắt nhìn quanh khu chứa đồ, cuối cùng Tô Mặc chọn để hũ lưu huỳnh tạm trong phòng ngủ phụ, nơi hiện vẫn chưa có ai ở.
Một ngày vất vả, thu hoạch đầy ắp.
Căn hầm trú ẩn rộng lớn giờ đây cuối cùng cũng có chút sức sống: có Oreo, có Kobold, và hai con gà lửa, một lớn, một nhỏ.
“Ơ, nhắc mới nhớ, hai đứa nhỏ đó đâu rồi ta?”
Tò mò bước tới phòng trồng trọt, trong một góc khuất, Tô Mặc tìm thấy hai “em gà”.
“Bao giờ mới đến cái ngày được tắm cho ra hồn đây…”
Đứng trong phòng vũ khí, Tô Mặc cởϊ áσ mưa ra, nhìn cái áo ba lỗ bên trong đã bị hấp đến ố vàng, mặt anh nhăn như bị ai nợ tiền.
Dùng nước năng lượng để giặt quần áo á? Thôi xin, anh còn tiếc đứt ruột. Bản năng tích trữ đã khắc sâu vào ADN của người Hoa Hạ.
Dù đã tích được khoảng 20 lít nước năng lượng, mỗi sáng rửa mặt Tô Mặc cũng chỉ dám nhúng khăn vào nước rồi lau sơ sơ cho đỡ ghê.
“Quỷ thật, cái thế giới này thả cả chục tỉ người xuống mà chả có ai rớt gần nguồn nước…”
Anh tặc lưỡi, rồi tu cạn phần nước năng lượng còn lại trong chai, cảm giác bỏng rát nơi cổ họng cuối cùng cũng dịu đi.
Một thế giới sinh tồn quái đản.
Đó là điều mà những ngày gần đây ai cũng phải thừa nhận.
Lũ sinh vật biến dị dường như cũng bị thả xuống giống con người, nhưng vì thiếu nước, rất nhiều con đã chết khát ngoài tự nhiên. Trừ một số loài có thể uống được mưa axit mà sống sót, phần lớn đều quay ra tàn sát lẫn nhau để hút máu cầm hơi.
Chưa có một nơi nào phát hiện ra nguồn nước ngọt.
Cứ như thể cái thế giới này bị xóa mất chức năng “có nước”, hoặc nói thẳng ra là, hệ thống chưa thêm mục “nguồn nước” vào bản đồ.
Muốn có nước, trừ phi mở được rương báu, còn lại chỉ có thể tìm mọi cách ứng dụng khoa học, ví dụ:
Hoặc đào một cái hố ở nơi ẩm thấp, để một cái chén ở giữa đáy hố, rồi căng một tấm ni-lông phía trên, kéo căng thành hình cung. Nhiệt từ ánh sáng mặt trời sẽ khiến đất và không khí bốc hơi, gặp màng lạnh sẽ ngưng tụ thành giọt rồi chảy vào chén.
Hai cách này đều có thể tạm bợ gom được chút nước cầm hơi. Cách làm cũng đã được nhiều người chia sẻ, dần dần phổ cập rộng rãi.
Chỉ tiếc, phí vận chuyển quá đắt đỏ nên có người thừa nước cũng chẳng bán đi đâu được.
“Không hiểu sao, kể cả khi chế thêm cái giếng nước thứ hai, hệ thống vẫn không cho nâng cấp…”
Cũng giống như cái áo mưa, nếu không bỏ vào tủ quần áo thì không thể nâng cấp, giếng nước cũng vậy, chẳng thể lên đời nếu không đặt đúng chỗ.
Kho chứa tạm bợ vốn chỉ chất đống một ít đồ lặt vặt, giờ đây sau khi Tô Mặc chuyển hết đống quặng lưu huỳnh vào, cuối cùng cũng coi như “có da có thịt”.
Một mùi hăng hắc đặc trưng nhè nhẹ tỏa ra từ bề mặt mấy khối khoáng.
Tô Mặc đưa tay chạm vào lớp bột vàng phủ trên đá, cúi đầu nhặt một viên nhỏ, mang đến bàn thao tác.
Quy trình tinh luyện lưu huỳnh thực ra khá đơn giản.
Chỉ cần đem mấy viên quặng trông có vẻ tinh khiết cho vào bình chưng cất, sau đó đun nóng đến khoảng 200°C, rồi dùng lưới lọc tách bớt tạp chất chưa tan, giúp tăng độ tinh khiết.
Sau khi lọc xong, tiếp tục đun nóng phần còn lại, đồng thời khuấy đều để thúc đẩy quá trình bốc hơi và tách bỏ tạp chất còn sót.
Đến khi nhiệt độ đạt khoảng 400°C, hơi lưu huỳnh sẽ bắt đầu bay hơi. Thu khí này lại, để nguội cho nó ngưng tụ, là thu được lưu huỳnh tinh khiết.
Thời cổ đại, sở dĩ thuốc súng mãi không xuất hiện sớm, chính là vì quá trình lọc lưu huỳnh tinh khiết này quá khó làm.
Nhưng hiện tại, với hệ thống bàn thao tác có sẵn, Tô Mặc chẳng gặp chút khó khăn gì.
Anh quay lại phòng năng lượng, khởi động máy phát điện rồi trở lại bàn thao tác, ấn nút tự kiểm tra.
Đèn báo nhấp nháy xanh đỏ một hồi, đến khi chuyển hẳn sang màu xanh lục thì xong khâu kiểm tra.
Tô Mặc đeo cánh tay cơ giới lên, bắt đầu tinh luyện.
Bàn thao tác đã được lắp sẵn đủ bộ dụng cụ cần thiết.
Quặng lưu huỳnh được cánh tay máy nghiền vụn thành bột, sau đó đổ vào thiết bị lọc, đến khi đầy khoảng hai phần ba thì Tô Mặc bắt đầu bước vào thao tác chính.
Làm tinh luyện kiểu này, thật ra chỉ cần kiến thức từ mấy buổi thực hành Hóa hồi cấp ba là đủ xử lý ngon lành.
Modun thí nghiệm còn gắn thêm vòi phun nhiệt loại xịn, hiệu suất đun cực cao.
Chẳng mấy chốc, nhiệt độ đã đạt đến ngưỡng cần lọc tạp chất đầu tiên.
Lắc đều, lọc lần một.
Tô Mặc tiếp tục gia nhiệt.
Lần này tạp chất đã ít hơn hẳn. Một lần lọc nữa là sạch bong.
Đến khi nhiệt độ tăng lên khoảng 400°C, hơi vàng bắt đầu bay lên.
Mở van, khí lưu huỳnh theo ống dẫn chảy qua ống ngưng tụ bên cạnh.
Thời gian trôi qua, càng lúc càng nhiều tinh thể màu vàng óng xuất hiện, lấp lánh tụ lại trong ống rồi rơi tí tách vào chiếc cốc thủy tinh chuyên dụng.
Bàn thao tác được tăng hiệu suất nhờ các món trang bị có buff, giúp cả việc thu khí lẫn đun nhiệt đều nhanh hơn đáng kể.
Làm xong cả quy trình, Tô Mặc ước lượng bằng mức tiêu thụ nhiên liệu của máy phát, tất cả tốn chưa tới 20 phút.
【Lưu huỳnh (Tuyệt phẩm):】
Mô tả: Tinh thể lưu huỳnh tinh khiết cao do “Tô Mặc” tự tay chưng cất, quy trình khoa học bài bản. Vì lý do nào đó, chất lượng được nâng cấp thành "tuyệt phẩm".
Hiệu ứng đặc biệt: Cháy hoàn toàn hơn, khi pha trộn vào một số món đồ khác thì uy lực tăng mạnh.
Nhìn cốc chứa khoảng 300g tinh thể vàng óng, Tô Mặc hài lòng vỗ tay cái bép.
Lưu huỳnh là thứ khá nhạy cảm, thuộc hàng dễ cháy, nên phải bảo quản ở nơi mát mẻ, tránh nắng.
Anh lấy một chiếc hũ gỗ nhỏ, đổ toàn bộ số lưu huỳnh tinh luyện vào, rồi đậy nắp kín.
Đưa mắt nhìn quanh khu chứa đồ, cuối cùng Tô Mặc chọn để hũ lưu huỳnh tạm trong phòng ngủ phụ, nơi hiện vẫn chưa có ai ở.
Một ngày vất vả, thu hoạch đầy ắp.
Căn hầm trú ẩn rộng lớn giờ đây cuối cùng cũng có chút sức sống: có Oreo, có Kobold, và hai con gà lửa, một lớn, một nhỏ.
“Ơ, nhắc mới nhớ, hai đứa nhỏ đó đâu rồi ta?”
Tò mò bước tới phòng trồng trọt, trong một góc khuất, Tô Mặc tìm thấy hai “em gà”.
2
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
