0 chữ
Chương 63
Chương 63
Nhờ việc nâng cấp căn cứ bằng đá, ngay cả lối vào cũng được game tự động nâng cấp thành chất liệu đá vững chắc.
Chạm tay lên một khe bắn nhỏ bằng đầu ngón tay, Tô Mặc không khỏi xúc động.
Nếu không có sự hỗ trợ của hệ thống, với sức người đơn lẻ, đừng nói là làm mấy thứ này, xây nổi cái cửa cũng khó!
Đây là thứ mà chỉ có sức người + công nghệ + văn minh kết hợp mới tạo ra được.
Game sinh tồn chính là người bạn đồng hành lý tưởng cho những ai đơn độc.
Nó mang đến hy vọng sống sót, cho những kẻ đơn độc như anh.
Mở cửa lớp thứ hai, rồi mở lớp cửa ngoài cùng, luồng gió trong lành theo hiệu ứng đường hầm lập tức hút mạnh vào trong.
Dựa vào độ sâu của lối hầm, Tô Mặc nhanh chóng đoán được lần nâng cấp vừa rồi đã khiến căn cứ chìm sâu hơn rất nhiều.
“Trước kia chỉ là căn cứ ngầm dưới mặt đất. Còn bây giờ, đã chìm xuống tận 5 mét dưới mặt đất rồi!”
“Tính cả chiều cao trần, căn cứ giờ đây sâu tầm 10 mét!"
Ước lượng sơ sơ, anh đóng lại cánh cửa lớn và tiến về phía rừng bụi cây.
Lịch trình gấp rút, không thể lãng phí một giây nào.
Đến lúc... đào mỏ lưu huỳnh rồi!
Theo ghi chép trong các tài liệu cổ, quặng lưu huỳnh, một loại khoáng sản tự nhiên, đã được gọi là “lưu huỳnh” từ thời Kinh Thánh. Ở Ai Cập và Hy Lạp cổ đại, lưu huỳnh được dùng làm thuốc và để xông khói.
Khai thác thời xưa chủ yếu diễn ra ở các khu vực núi lửa, như đảo Sicily, và đến tận thế kỷ 20 vẫn có thể tìm thấy lưu huỳnh ở các vòm muối. Nói chung, nơi có quặng lưu huỳnh thường là vùng núi lửa hoặc các cấu trúc muối ngầm.
“Địa hình chỗ này nhìn chẳng giống chỗ có thể có mỏ lưu huỳnh chút nào. Không lẽ tài nguyên được hệ thống ngẫu nhiên thả vào? Hay là nơi này từng có hoạt động núi lửa trước khi được ‘cài đặt’?”
Nghĩ rồi, Tô Mặc cúi xuống bới lớp đất mặt. Anh nhanh chóng tìm thấy những mảnh lưu huỳnh nhỏ, trông như đá vụn. Mấy thứ này nếu không để ý kỹ hoặc biết rõ nơi đây có mỏ, thì chắc chắn sẽ nghĩ nó chỉ là đá màu bình thường.
Tô Mặc bắt đầu đi dọc theo địa hình, đo đạc phạm vi phân bố của quặng lưu huỳnh bằng bước chân. Sau một vòng khảo sát, anh ước chừng khu vực này rộng gần cả trăm mét, đâu đâu cũng thấy dấu hiệu của lưu huỳnh.
Anh tìm một chỗ đất cao, không có cây cối, rồi lấy ra cái xẻng loại xịn bắt đầu đào.
“Ôi chà, cái xẻng loại xịn đúng là bá đạo thật đấy!”
Một luồng ánh sáng lóe lên trên xẻng, lần đầu đào mà đã kích hoạt hiệu ứng bạo kích: trong vòng 20 giây, sức cản của đất giảm đáng kể. Một nhát xuống như xới vào đậu phụ vậy, nhẹ tênh mà được hẳn một xẻng đầy đất.
Khi thấy có mảnh lưu huỳnh trộn lẫn trong đất, Tô Mặc mới yên tâm bắt đầu đào sâu.
Đào hố cũng cần kỹ thuật, đào thẳng xuống là dễ bị sập đất nhất. Tô Mặc nhớ lại lúc nhỏ từng tận mắt thấy người ta đào hầm trong làng. Mới chưa đầy 2 mét mà đất đã sập xuống, người bên trong bị chôn sống vì đất phủ kín cả mũi miệng.
Vì thế, Tô Mặc chọn cách đào theo kiểu bậc thang, hơi mất thời gian nhưng đảm bảo an toàn.
Dưới ánh nắng gay gắt, từng xẻng đất được anh kiên trì xúc lên đặt sang một bên. Tuy mất nửa ngày để rèn ra cái xẻng này, giờ đây Tô Mặc cảm thấy hoàn toàn xứng đáng.
Hiệu suất của cái xẻng tăng cực mạnh, đặc biệt hiệu ứng bạo kích thì đúng kiểu hack, thời gian có thể cộng dồn không giới hạn, nghĩa là cứ đào mãi không ngừng thì hiệu ứng sẽ luôn được kích hoạt. Không có máy móc, mà cầm cái xẻng này thì chẳng khác gì nửa cái máy xúc rồi!
“Lạ nhỉ, dưới đất không có khí lưu huỳnh phun ra, thế sao lại có mỏ lưu huỳnh ở đây ta?”
Đào khoảng một mét, xẻng bắt đầu va vào thứ gì đó cứng cứng, phát ra tiếng ting ting. Tô Mặc cúi người, phủ lớp đất trên bề mặt ra, lập tức thấy một khối quặng lưu huỳnh màu vàng đất lộ ra.
Mặt quặng có các lỗ nhỏ li ti, dấu hiệu cho thấy khí lưu huỳnh từng thoát ra từ đó.
Tô Mặc cất cái xẻng vào kho, rút ra cái cuốc loại “tuyệt phẩm”.
【Cuốc sắt (Tuyệt phẩm):】
Mô tả: Một cái cuốc do chính “Tô Mặc”, thợ rèn chân chính, chế tạo. Nguyên liệu xịn, tay nghề thì hơi thô, nhưng vì lý do nào đó lại đạt đến phẩm chất “tuyệt phẩm”.
Hiệu ứng đặc biệt:
Độ sắc bén +1.
Khi khai thác quặng, có xác suất nhỏ kích hoạt hiệu ứng bạo kích (quặng cấp độ <5 sẽ bị phá vỡ).
Đánh giá: Tiếc là nó không phải cây cuốc vàng trong truyền thuyết!
Tô Mặc tu một hơi lớn từ chai nước khoáng chứa năng lượng, hồi lại thể lực, rồi cầm cuốc bổ mạnh xuống khối quặng vàng.
Âm thanh giòn giã vang lên, nghe mà đã tai!
Khối lưu huỳnh cứng cáp lập tức vỡ vụn thành nhiều mảnh nhỏ. Tô Mặc cúi đầu niệm lệnh thu vào kho, mảnh quặng tan biến, lập tức được lưu trữ.
“Ồ hố, tốc độ này quá đỉnh luôn! Đào tầm một tiếng chắc đủ xài dài dài rồi!”
Nhìn lượng quặng thu được, Tô Mặc đã có tính toán sơ bộ. Với hiệu ứng bạo kích kích hoạt, mỗi phát “nổ” có thể gom được khoảng 20kg quặng lưu huỳnh.
Trong điều kiện không cần dùng nhiều thuốc nổ hay đạn dược, thì đào tầm nửa tấn cũng dư xài cả thời gian dài!
Đinh đang, đinh đang, mặt trời từ phía Đông đã dần dần dịch chuyển về phía Tây theo thời gian.
Cứ đào khoảng 5 phút, Tô Mặc lại phải trèo ra khỏi hố, quan sát xung quanh xem có dấu hiệu gì của sinh vật biến dị không. Thời gian cứ thế trôi, cho đến khi mặt trời gần như chạm tới rìa chân trời.
Ánh chiều tà nhuộm đỏ cả vùng đất rộng lớn, phản chiếu lên mặt đất một màu vàng như chính sắc lưu huỳnh.
“Thôi, đào nhiêu đây đủ rồi. Dùng hết thì quay lại đào tiếp, chứ đào nhiều quá cũng chả có chỗ mà cất.”
Tô Mặc ngẩng đầu nhìn trời, rồi dừng tay, không đào nữa. Hai mét khối trong kho chứa gần như đầy chật quặng lưu huỳnh. Với hiệu suất tinh luyện hiện tại, đống này có thể dùng trong một thời gian dài mà chẳng cần lo thiếu.
Anh trèo ra khỏi hố, phủi lớp đất bám trên áo mưa, rồi bắt đầu lấp hố lại bằng đống đất vừa đào ra.
Lưu huỳnh nếu không có nguồn gốc ổn định sẽ dần bị thoát khí; lấp đất lại giúp kéo dài thời gian bảo tồn quặng.
Chỗ đồi nhỏ bị đào ban nãy, sau khi lấp lại đã thành đất bằng. Tô Mặc đánh dấu vị trí rồi quay người rời khỏi, quay về nơi trú ẩn.
Chạm tay lên một khe bắn nhỏ bằng đầu ngón tay, Tô Mặc không khỏi xúc động.
Nếu không có sự hỗ trợ của hệ thống, với sức người đơn lẻ, đừng nói là làm mấy thứ này, xây nổi cái cửa cũng khó!
Đây là thứ mà chỉ có sức người + công nghệ + văn minh kết hợp mới tạo ra được.
Game sinh tồn chính là người bạn đồng hành lý tưởng cho những ai đơn độc.
Nó mang đến hy vọng sống sót, cho những kẻ đơn độc như anh.
Mở cửa lớp thứ hai, rồi mở lớp cửa ngoài cùng, luồng gió trong lành theo hiệu ứng đường hầm lập tức hút mạnh vào trong.
Dựa vào độ sâu của lối hầm, Tô Mặc nhanh chóng đoán được lần nâng cấp vừa rồi đã khiến căn cứ chìm sâu hơn rất nhiều.
“Tính cả chiều cao trần, căn cứ giờ đây sâu tầm 10 mét!"
Ước lượng sơ sơ, anh đóng lại cánh cửa lớn và tiến về phía rừng bụi cây.
Lịch trình gấp rút, không thể lãng phí một giây nào.
Đến lúc... đào mỏ lưu huỳnh rồi!
Theo ghi chép trong các tài liệu cổ, quặng lưu huỳnh, một loại khoáng sản tự nhiên, đã được gọi là “lưu huỳnh” từ thời Kinh Thánh. Ở Ai Cập và Hy Lạp cổ đại, lưu huỳnh được dùng làm thuốc và để xông khói.
Khai thác thời xưa chủ yếu diễn ra ở các khu vực núi lửa, như đảo Sicily, và đến tận thế kỷ 20 vẫn có thể tìm thấy lưu huỳnh ở các vòm muối. Nói chung, nơi có quặng lưu huỳnh thường là vùng núi lửa hoặc các cấu trúc muối ngầm.
Nghĩ rồi, Tô Mặc cúi xuống bới lớp đất mặt. Anh nhanh chóng tìm thấy những mảnh lưu huỳnh nhỏ, trông như đá vụn. Mấy thứ này nếu không để ý kỹ hoặc biết rõ nơi đây có mỏ, thì chắc chắn sẽ nghĩ nó chỉ là đá màu bình thường.
Tô Mặc bắt đầu đi dọc theo địa hình, đo đạc phạm vi phân bố của quặng lưu huỳnh bằng bước chân. Sau một vòng khảo sát, anh ước chừng khu vực này rộng gần cả trăm mét, đâu đâu cũng thấy dấu hiệu của lưu huỳnh.
Anh tìm một chỗ đất cao, không có cây cối, rồi lấy ra cái xẻng loại xịn bắt đầu đào.
“Ôi chà, cái xẻng loại xịn đúng là bá đạo thật đấy!”
Khi thấy có mảnh lưu huỳnh trộn lẫn trong đất, Tô Mặc mới yên tâm bắt đầu đào sâu.
Đào hố cũng cần kỹ thuật, đào thẳng xuống là dễ bị sập đất nhất. Tô Mặc nhớ lại lúc nhỏ từng tận mắt thấy người ta đào hầm trong làng. Mới chưa đầy 2 mét mà đất đã sập xuống, người bên trong bị chôn sống vì đất phủ kín cả mũi miệng.
Vì thế, Tô Mặc chọn cách đào theo kiểu bậc thang, hơi mất thời gian nhưng đảm bảo an toàn.
Dưới ánh nắng gay gắt, từng xẻng đất được anh kiên trì xúc lên đặt sang một bên. Tuy mất nửa ngày để rèn ra cái xẻng này, giờ đây Tô Mặc cảm thấy hoàn toàn xứng đáng.
Hiệu suất của cái xẻng tăng cực mạnh, đặc biệt hiệu ứng bạo kích thì đúng kiểu hack, thời gian có thể cộng dồn không giới hạn, nghĩa là cứ đào mãi không ngừng thì hiệu ứng sẽ luôn được kích hoạt. Không có máy móc, mà cầm cái xẻng này thì chẳng khác gì nửa cái máy xúc rồi!
“Lạ nhỉ, dưới đất không có khí lưu huỳnh phun ra, thế sao lại có mỏ lưu huỳnh ở đây ta?”
Đào khoảng một mét, xẻng bắt đầu va vào thứ gì đó cứng cứng, phát ra tiếng ting ting. Tô Mặc cúi người, phủ lớp đất trên bề mặt ra, lập tức thấy một khối quặng lưu huỳnh màu vàng đất lộ ra.
Mặt quặng có các lỗ nhỏ li ti, dấu hiệu cho thấy khí lưu huỳnh từng thoát ra từ đó.
Tô Mặc cất cái xẻng vào kho, rút ra cái cuốc loại “tuyệt phẩm”.
【Cuốc sắt (Tuyệt phẩm):】
Mô tả: Một cái cuốc do chính “Tô Mặc”, thợ rèn chân chính, chế tạo. Nguyên liệu xịn, tay nghề thì hơi thô, nhưng vì lý do nào đó lại đạt đến phẩm chất “tuyệt phẩm”.
Hiệu ứng đặc biệt:
Độ sắc bén +1.
Khi khai thác quặng, có xác suất nhỏ kích hoạt hiệu ứng bạo kích (quặng cấp độ <5 sẽ bị phá vỡ).
Đánh giá: Tiếc là nó không phải cây cuốc vàng trong truyền thuyết!
Tô Mặc tu một hơi lớn từ chai nước khoáng chứa năng lượng, hồi lại thể lực, rồi cầm cuốc bổ mạnh xuống khối quặng vàng.
Âm thanh giòn giã vang lên, nghe mà đã tai!
Khối lưu huỳnh cứng cáp lập tức vỡ vụn thành nhiều mảnh nhỏ. Tô Mặc cúi đầu niệm lệnh thu vào kho, mảnh quặng tan biến, lập tức được lưu trữ.
“Ồ hố, tốc độ này quá đỉnh luôn! Đào tầm một tiếng chắc đủ xài dài dài rồi!”
Nhìn lượng quặng thu được, Tô Mặc đã có tính toán sơ bộ. Với hiệu ứng bạo kích kích hoạt, mỗi phát “nổ” có thể gom được khoảng 20kg quặng lưu huỳnh.
Trong điều kiện không cần dùng nhiều thuốc nổ hay đạn dược, thì đào tầm nửa tấn cũng dư xài cả thời gian dài!
Đinh đang, đinh đang, mặt trời từ phía Đông đã dần dần dịch chuyển về phía Tây theo thời gian.
Cứ đào khoảng 5 phút, Tô Mặc lại phải trèo ra khỏi hố, quan sát xung quanh xem có dấu hiệu gì của sinh vật biến dị không. Thời gian cứ thế trôi, cho đến khi mặt trời gần như chạm tới rìa chân trời.
Ánh chiều tà nhuộm đỏ cả vùng đất rộng lớn, phản chiếu lên mặt đất một màu vàng như chính sắc lưu huỳnh.
“Thôi, đào nhiêu đây đủ rồi. Dùng hết thì quay lại đào tiếp, chứ đào nhiều quá cũng chả có chỗ mà cất.”
Tô Mặc ngẩng đầu nhìn trời, rồi dừng tay, không đào nữa. Hai mét khối trong kho chứa gần như đầy chật quặng lưu huỳnh. Với hiệu suất tinh luyện hiện tại, đống này có thể dùng trong một thời gian dài mà chẳng cần lo thiếu.
Anh trèo ra khỏi hố, phủi lớp đất bám trên áo mưa, rồi bắt đầu lấp hố lại bằng đống đất vừa đào ra.
Lưu huỳnh nếu không có nguồn gốc ổn định sẽ dần bị thoát khí; lấp đất lại giúp kéo dài thời gian bảo tồn quặng.
Chỗ đồi nhỏ bị đào ban nãy, sau khi lấp lại đã thành đất bằng. Tô Mặc đánh dấu vị trí rồi quay người rời khỏi, quay về nơi trú ẩn.
2
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
