0 chữ
Chương 65
Chương 65
Hai chú gà nhỏ co rút lại, nằm im lìm trong lớp đất giàu dinh dưỡng của khung trồng rau, dựa sát vào nhau, trông có vẻ cực kỳ mệt mỏi.
Vài cây cải con mới nhú đã bị chúng đè cho xiêu vẹo, cố gắng sống sót trong tình cảnh thảm thương.
“Cái bọn này cũng biết chọn chỗ ghê, chạy ra chỗ nắng mà ngủ, suýt nữa đè nát luôn đám rau của mình rồi.”
Tô Mặc nhìn một lúc, dở khóc dở cười.
Anh túm lấy nhúm lông đang cháy như lửa nhỏ trên đầu hai con gà, nhấc chúng lên, đặt nhẹ xuống đất.
“Ơ? Cái gì đây?”
Ngay chỗ hai con gà vừa nằm, anh phát hiện một vài thứ giống như tinh thể trong suốt, hình que.
Chừng bảy, tám cái, nằm rải rác khá đều trong lớp đất.
Tập trung tinh thần, Tô Mặc gọi hệ thống kiểm tra:
【Phân thải của Gà Hỏa Hoang:】
Mô tả: Phân bón tự nhiên do sinh vật hoang dã Gà Hỏa Hoang thải ra sau khi hấp thụ nguồn nước giàu năng lượng. Không mùi, hơi thơm.
Tác dụng: Kí©h thí©ɧ cây trồng, giữ được hoạt tính của cây, tăng mạnh tỉ lệ sống sót.
Đánh giá: "Dùng phân vàng, lúa mì một vụ được 1800 cân, một gói ăn đứt hai gói thường!"
“Trời má, hàng xịn nè. Cứ tưởng nuôi được cặp gà đẻ thôi, ai ngờ còn ra được cả phân thần thánh!”
“Có điều nhìn tụi nó thải xong mà phờ phạc vậy, chắc hao sức lắm…”
Nhìn hai bé gà nằm bẹp trên mặt đất, lông xù cả lên như mất điện, Tô Mặc tò mò khều nhẹ một cái.
Chỉ nhận lại một tiếng “cục… cục…” yếu ớt.
“Không lẽ đói? Cơ mà sinh vật hoang dã kiểu này đúng là kỳ quái ghê. Oreo trông như chó Husky mà cái gì cũng ăn. Chả biết hai con Gà Lửa này ăn gì?”
Anh lướt qua kiểm tra bát nước, vẫn còn ít nước năng lượng. Gật gù, Tô Mặc quay sang khu để đồ sinh hoạt.
Sau nửa ngày đào mỏ, tối nay anh quyết định phải làm một bữa ngon lành ra trò.
Chỗ thịt sói cát săn được hôm trước vẫn còn nằm trong góc kho. Vừa mở ra, mùi tanh máu xộc lên ngay.
Chọn con béo nhất, anh cắt vài miếng thịt to, còn lại cất lại vào kho.
Rồi xắn tay bước tới gian bếp.
Thịt sói cát ít mỡ, ăn rất khô, nên Tô Mặc quyết định chọn cách chế biến “không lành mạnh” nhất: Chiên giòn!
Rửa sạch máu trên thịt, anh cắt miếng vừa ăn, tẩm muối và rắc tiêu đen lên, rồi ấn tay cho ngấm gia vị.
Đổ một ít bột mì lên, sau đó xé gói snack cay trộn dầu ớt vào lớp bột phủ thịt, cuối cùng đậy thau lại cho thấm vị.
Trong lúc đó, Tô Mặc bật bếp, đổ dầu, đợi đến lúc dầu nóng khoảng 70%.
Thịt sói cát vừa thả vào, âm thanh xèo xèo lập tức vang lên, mùi thơm ngầy ngậy của dầu mỡ tràn ngập cả căn phòng.
Chiên đến khi hai mặt thịt chuyển sang màu vàng ruộm, anh vội tắt lửa, vớt toàn bộ ra đĩa.
Dầu trong chảo để nguội hẳn, anh mới dùng can nhựa đựng dầu ăn rót lại phần lớn, chỉ giữ lại chút dầu đáy nồi.
Lấy ra khoảng một cân bánh quy, anh đổ vào phần dầu còn lại rồi đảo đều trên bếp.
Mùi bánh quy vốn đã thơm, giờ được “kích hoạt” bởi dầu nóng, càng dậy mùi thơm đến mức người ngửi thôi cũng muốn cắn luôn cái chảo!
Trong thế giới hậu tận thế khô cằn này, được ăn một bữa đồ chiên “béo ngậy không lành mạnh” thế này đúng là hạnh phúc hiếm có.
Làm xong bữa tối, Tô Mặc quay đầu định gọi tụi nhỏ ra ăn thì… ngớ người.
Hai con gà lúc nãy còn nằm bẹp, giờ đã ngồi chễm chệ trước bếp, nghiêm chỉnh như học sinh chờ cơm.
“Trời đất, mấy đứa này đói tới vậy luôn hả~”
Dưới ánh đèn vàng dịu, hai bé gà lửa mắt sáng rực nhìn chằm chằm mâm bánh quy chiên trên tay Tô Mặc.
Oreo thì khỏi nói, nước dãi nhỏ thành vũng, miệng ngậm chặt cái bát ăn, ánh mắt dán chặt theo từng chuyển động của chiếc khay thịt.
“Gâu gâu! Gâu… ư ử… gâu~!”
Thấy Tô Mặc chưa chia phần, Oreo cuống cuồng chạy vòng quanh, trông đáng thương thấy rõ.
“Rồi rồi, ai cũng có phần nha~”
Tô Mặc ra hiệu cho Oreo đặt bát xuống, múc nửa phần bánh quy vào, thêm hai miếng thịt chiên.
Anh lấy thêm ít bánh quy nghiền nhỏ, bỏ vào bát cho hai bé gà.
Một bữa tối thơm lừng đã sẵn sàng.
Chờ một tiếng ra lệnh từ Tô Mặc, cả đám liền lao vào “chiến”.
Bánh quy giòn rụm, thịt chiên béo mềm, kết hợp tạo thành hương vị đầy hấp dẫn. Thịt sói vốn khô mà sau khi chiên thì mềm hẳn, thơm đến mức nuốt luôn cả lưỡi cũng đáng!
Cắn một miếng thịt, uống ngụm nước năng lượng, Tô Mặc cảm thấy cả người như được hồi sinh.
“Ơ… cứ thấy như là mình quên cái gì thì phải… Thôi, ăn xong rồi tính!”
Anh lắc đầu, bỏ lại ý nghĩ đó, rồi tập trung vào bữa tối thịnh soạn trước mặt.
Tối nay phải ăn cho thật no…
Bởi vì sau đó, sẽ đi làm chuyện lớn mà anh đã chờ đợi suốt hai ngày nay!
Đêm trên vùng đất hoang luôn mang một vẻ đẹp rất riêng.
Dù khác xa môi trường Trái Đất, thế giới hậu tận thế này vẫn có mặt trời, mặt trăng, và thậm chí cả những vì sao.
Nhìn cảnh đêm đẹp đến thế, ai mà nghĩ được chỉ mười mấy ngày nữa, một trận bão tuyết kinh hoàng sẽ ập đến?
Ăn uống no nê xong, hiếm khi nào Tô Mặc lại mặc đồ đầy đủ ra ngoài như hôm nay.
Anh dắt theo Oreo, bước ra khỏi khu trú ẩn, lặng lẽ bước vào màn đêm.
Những lời mà tên pháp sư Kobold từng tiết lộ ngày càng nhiều, khiến Tô Mặc cảm thấy áp lực đè nặng trong lòng.
Theo lời hắn, giống loài Kobold cũng được “thả” xuống vùng đất này cùng thời điểm với loài người.
Nhưng khác với việc con người bị cưỡng chế đưa tới, Kobold là tự nguyện, chúng nghe được một “lời gọi” nào đó và chủ động giáng lâm.
Điều đáng sợ hơn cả là, tất cả Kobold khi tới đây đều đã mang theo rất nhiều vật tư, đủ để giúp chúng nhanh chóng chiếm lĩnh vùng đất hoang.
Những nhóm nhỏ mà Tô Mặc từng gặp trước đó, một đội hai tên, rồi sau là nhóm sáu tên, đều là “trinh sát tài nguyên” mà Kobold phái đi.
Chúng chuyên đi dò tìm nguồn tài nguyên, sau đó báo cáo về cho tộc.
Và rất không may, cả hai đội đó đều đυ.ng trúng Tô Mặc.
Giờ việc tìm ra căn cứ chính của Kobold, cùng nơi chúng đang đào nitrat, cần phải được đẩy nhanh tiến độ.
Theo lời tên pháp sư, quãng đường giữa hai nơi đó ít nhất cũng hơn 60 km.
Đội của chúng mất gần một ngày trời mới lần tới được gần nơi trú ẩn của Tô Mặc.
Quãng đường ấy, nếu chỉ dùng sức người, thì hoàn toàn không thể đi rồi về trong một ngày.
Vậy nên...
Tất cả hy vọng hiện giờ đều đặt vào chiếc xe buggy trong khu trú ẩn số 2!
Vài cây cải con mới nhú đã bị chúng đè cho xiêu vẹo, cố gắng sống sót trong tình cảnh thảm thương.
“Cái bọn này cũng biết chọn chỗ ghê, chạy ra chỗ nắng mà ngủ, suýt nữa đè nát luôn đám rau của mình rồi.”
Tô Mặc nhìn một lúc, dở khóc dở cười.
Anh túm lấy nhúm lông đang cháy như lửa nhỏ trên đầu hai con gà, nhấc chúng lên, đặt nhẹ xuống đất.
“Ơ? Cái gì đây?”
Ngay chỗ hai con gà vừa nằm, anh phát hiện một vài thứ giống như tinh thể trong suốt, hình que.
Chừng bảy, tám cái, nằm rải rác khá đều trong lớp đất.
Tập trung tinh thần, Tô Mặc gọi hệ thống kiểm tra:
【Phân thải của Gà Hỏa Hoang:】
Mô tả: Phân bón tự nhiên do sinh vật hoang dã Gà Hỏa Hoang thải ra sau khi hấp thụ nguồn nước giàu năng lượng. Không mùi, hơi thơm.
Đánh giá: "Dùng phân vàng, lúa mì một vụ được 1800 cân, một gói ăn đứt hai gói thường!"
“Trời má, hàng xịn nè. Cứ tưởng nuôi được cặp gà đẻ thôi, ai ngờ còn ra được cả phân thần thánh!”
“Có điều nhìn tụi nó thải xong mà phờ phạc vậy, chắc hao sức lắm…”
Nhìn hai bé gà nằm bẹp trên mặt đất, lông xù cả lên như mất điện, Tô Mặc tò mò khều nhẹ một cái.
Chỉ nhận lại một tiếng “cục… cục…” yếu ớt.
“Không lẽ đói? Cơ mà sinh vật hoang dã kiểu này đúng là kỳ quái ghê. Oreo trông như chó Husky mà cái gì cũng ăn. Chả biết hai con Gà Lửa này ăn gì?”
Anh lướt qua kiểm tra bát nước, vẫn còn ít nước năng lượng. Gật gù, Tô Mặc quay sang khu để đồ sinh hoạt.
Sau nửa ngày đào mỏ, tối nay anh quyết định phải làm một bữa ngon lành ra trò.
Chọn con béo nhất, anh cắt vài miếng thịt to, còn lại cất lại vào kho.
Rồi xắn tay bước tới gian bếp.
Thịt sói cát ít mỡ, ăn rất khô, nên Tô Mặc quyết định chọn cách chế biến “không lành mạnh” nhất: Chiên giòn!
Rửa sạch máu trên thịt, anh cắt miếng vừa ăn, tẩm muối và rắc tiêu đen lên, rồi ấn tay cho ngấm gia vị.
Đổ một ít bột mì lên, sau đó xé gói snack cay trộn dầu ớt vào lớp bột phủ thịt, cuối cùng đậy thau lại cho thấm vị.
Trong lúc đó, Tô Mặc bật bếp, đổ dầu, đợi đến lúc dầu nóng khoảng 70%.
Thịt sói cát vừa thả vào, âm thanh xèo xèo lập tức vang lên, mùi thơm ngầy ngậy của dầu mỡ tràn ngập cả căn phòng.
Chiên đến khi hai mặt thịt chuyển sang màu vàng ruộm, anh vội tắt lửa, vớt toàn bộ ra đĩa.
Lấy ra khoảng một cân bánh quy, anh đổ vào phần dầu còn lại rồi đảo đều trên bếp.
Mùi bánh quy vốn đã thơm, giờ được “kích hoạt” bởi dầu nóng, càng dậy mùi thơm đến mức người ngửi thôi cũng muốn cắn luôn cái chảo!
Trong thế giới hậu tận thế khô cằn này, được ăn một bữa đồ chiên “béo ngậy không lành mạnh” thế này đúng là hạnh phúc hiếm có.
Làm xong bữa tối, Tô Mặc quay đầu định gọi tụi nhỏ ra ăn thì… ngớ người.
Hai con gà lúc nãy còn nằm bẹp, giờ đã ngồi chễm chệ trước bếp, nghiêm chỉnh như học sinh chờ cơm.
“Trời đất, mấy đứa này đói tới vậy luôn hả~”
Dưới ánh đèn vàng dịu, hai bé gà lửa mắt sáng rực nhìn chằm chằm mâm bánh quy chiên trên tay Tô Mặc.
Oreo thì khỏi nói, nước dãi nhỏ thành vũng, miệng ngậm chặt cái bát ăn, ánh mắt dán chặt theo từng chuyển động của chiếc khay thịt.
“Gâu gâu! Gâu… ư ử… gâu~!”
Thấy Tô Mặc chưa chia phần, Oreo cuống cuồng chạy vòng quanh, trông đáng thương thấy rõ.
“Rồi rồi, ai cũng có phần nha~”
Tô Mặc ra hiệu cho Oreo đặt bát xuống, múc nửa phần bánh quy vào, thêm hai miếng thịt chiên.
Anh lấy thêm ít bánh quy nghiền nhỏ, bỏ vào bát cho hai bé gà.
Một bữa tối thơm lừng đã sẵn sàng.
Chờ một tiếng ra lệnh từ Tô Mặc, cả đám liền lao vào “chiến”.
Bánh quy giòn rụm, thịt chiên béo mềm, kết hợp tạo thành hương vị đầy hấp dẫn. Thịt sói vốn khô mà sau khi chiên thì mềm hẳn, thơm đến mức nuốt luôn cả lưỡi cũng đáng!
Cắn một miếng thịt, uống ngụm nước năng lượng, Tô Mặc cảm thấy cả người như được hồi sinh.
“Ơ… cứ thấy như là mình quên cái gì thì phải… Thôi, ăn xong rồi tính!”
Anh lắc đầu, bỏ lại ý nghĩ đó, rồi tập trung vào bữa tối thịnh soạn trước mặt.
Tối nay phải ăn cho thật no…
Bởi vì sau đó, sẽ đi làm chuyện lớn mà anh đã chờ đợi suốt hai ngày nay!
Đêm trên vùng đất hoang luôn mang một vẻ đẹp rất riêng.
Dù khác xa môi trường Trái Đất, thế giới hậu tận thế này vẫn có mặt trời, mặt trăng, và thậm chí cả những vì sao.
Nhìn cảnh đêm đẹp đến thế, ai mà nghĩ được chỉ mười mấy ngày nữa, một trận bão tuyết kinh hoàng sẽ ập đến?
Ăn uống no nê xong, hiếm khi nào Tô Mặc lại mặc đồ đầy đủ ra ngoài như hôm nay.
Anh dắt theo Oreo, bước ra khỏi khu trú ẩn, lặng lẽ bước vào màn đêm.
Những lời mà tên pháp sư Kobold từng tiết lộ ngày càng nhiều, khiến Tô Mặc cảm thấy áp lực đè nặng trong lòng.
Theo lời hắn, giống loài Kobold cũng được “thả” xuống vùng đất này cùng thời điểm với loài người.
Nhưng khác với việc con người bị cưỡng chế đưa tới, Kobold là tự nguyện, chúng nghe được một “lời gọi” nào đó và chủ động giáng lâm.
Điều đáng sợ hơn cả là, tất cả Kobold khi tới đây đều đã mang theo rất nhiều vật tư, đủ để giúp chúng nhanh chóng chiếm lĩnh vùng đất hoang.
Những nhóm nhỏ mà Tô Mặc từng gặp trước đó, một đội hai tên, rồi sau là nhóm sáu tên, đều là “trinh sát tài nguyên” mà Kobold phái đi.
Chúng chuyên đi dò tìm nguồn tài nguyên, sau đó báo cáo về cho tộc.
Và rất không may, cả hai đội đó đều đυ.ng trúng Tô Mặc.
Giờ việc tìm ra căn cứ chính của Kobold, cùng nơi chúng đang đào nitrat, cần phải được đẩy nhanh tiến độ.
Theo lời tên pháp sư, quãng đường giữa hai nơi đó ít nhất cũng hơn 60 km.
Đội của chúng mất gần một ngày trời mới lần tới được gần nơi trú ẩn của Tô Mặc.
Quãng đường ấy, nếu chỉ dùng sức người, thì hoàn toàn không thể đi rồi về trong một ngày.
Vậy nên...
Tất cả hy vọng hiện giờ đều đặt vào chiếc xe buggy trong khu trú ẩn số 2!
2
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
