0 chữ
Chương 22
Chương 22: Hình như ngôn ngữ trong thế giới lính gác - dẫn đường đều kiểu như vậy?
Khanh Diên nhìn cảnh Lang Vương bị vòng cổ trói chặt, con người ta quả thật sẽ muốn phá lên cười khi tâm trí ở trong trạng thái mù mờ. Muốn cười thật to. Lúc này khóe miệng không kìm được mà muốn cong lên, sợ người khác nhìn thấy cô vội giơ tay che lại.
[Không phải chứ, sao cô lại từ “Nữ chiến binh đanh đá” nhảy thẳng sang “50 sắc thái” thế này?]
Cô nhìn rọ mõm trong tay phó quan cố gắng sắp xếp lại mạch suy nghĩ trong đầu.
[Có lẽ… thứ này, cùng với vòng cổ và còng tay chân mà Lang Vương đang đeo đều là quy trình chính thức khi điều trị cho lính gác cấp S từng mất kiểm soát? Chỉ là một học viên học dốt như cô nên không biết mới làm chuyện bé xé ra to như vậy?]
Cô cũng không muốn để Lang Vương phát hiện ra việc mình không học hành tử tế. Nhỡ đâu bị người này túm được bắt học thuộc lòng thì không tốt. Khanh Diên điều chỉnh lại tâm trạng một chút, bình tĩnh nhận lấy rọmõm kiểu chụp miêngj từ tay phó quan.
Lớp lưới kim loại lạnh băng, nặng trịch. Ngón tay Khanh Diên vô thức quấn lấy sợi dây màu đen được chế tạo đặc biệt. Nhìn người đàn ông đang ngồi xổm trước mặt có chút do dự:
“Nhưng mà đeo thế này, anh sẽ rất khó chịu đúng không?”
Đứng yên một lúc theo tư thế quân đội, cô cũng đã khó chịu còn muốn nôn. Nói gì đến ngồi xổm.
“Người dẫn đường Khanh Diên không cần lo lắng cho bọn tôi.” Quyết Quân ngược lại còn lên tiếng trấn ancô. “Chúng tôi đều đã trải qua huấn luyện. Những tư thế trái với cơ học cơ thể hơn nữa, chúng tôi vẫn có thể giữ nguyên vị trí trong thời gian dài.”
Sau khi Khanh Diên nhận rọ mõm, phó quan cùng những sói khác cũng đồng loạt ngồi xổm bên cạnh cô. Họ duy trì tư thế ngồi giống nhau như đúc, không nhúc nhích chút nào. Mãi đến khi Quyết Quân vừa dứt lời, họ mới khẽ gật đầu, dè dặt xác nhận những điều Quyết Quân nói là chính xác.
“Được rồi.” Khanh Diên đi về phía Quyết Quân. Dù đã ngồi xuống, vóc dáng vẫn dễ dàng áp đảo cô. Cô cúi đầu, khẽ thì thầm, như đang dỗ dành cho thuốc an thần:
“Dù sao tôi cũng làm rất nhanh, chắc không mất nhiều thời gian đâu.”
Quyết Quân hơi nhíu mày, ngước mắt nhìn về phía cô:
“Người dẫn đường Khanh Diên, xin đừng đánh giá thấp sức chịu đựng của Lang tộc.” Sau đó lại cúi đầu, ánhmắt hướng thẳng về phía trước, bình tĩnh mà kiên định: “Không cần nương tay với chúng tôi. Bọn tôi chính là đối tượng thí nghiệm thích hợp nhất để giúp cô thử nghiệm. Cô có thể tùy ý sử dụng bao lâu cũng được.”
[Sử dụng… bọn họ?]
Khanh Diên chấn động trong lòng nhưng không dám biểu hiện ra ngoài. Cô cúi đầu, nghiên cứu cách sử dụng rọ mõm ra sao. Cô thật sự chưa từng nghiêm túc đọc hết tài liệu giảng dạy dành cho người dẫn đường. Lỡ đâu ngôn ngữ của hệ thống lính gác và dẫn đường vốn dĩ chính là loại phong cách như thế này thì sao?
[Không phải chứ, sao cô lại từ “Nữ chiến binh đanh đá” nhảy thẳng sang “50 sắc thái” thế này?]
Cô nhìn rọ mõm trong tay phó quan cố gắng sắp xếp lại mạch suy nghĩ trong đầu.
[Có lẽ… thứ này, cùng với vòng cổ và còng tay chân mà Lang Vương đang đeo đều là quy trình chính thức khi điều trị cho lính gác cấp S từng mất kiểm soát? Chỉ là một học viên học dốt như cô nên không biết mới làm chuyện bé xé ra to như vậy?]
Cô cũng không muốn để Lang Vương phát hiện ra việc mình không học hành tử tế. Nhỡ đâu bị người này túm được bắt học thuộc lòng thì không tốt. Khanh Diên điều chỉnh lại tâm trạng một chút, bình tĩnh nhận lấy rọmõm kiểu chụp miêngj từ tay phó quan.
“Nhưng mà đeo thế này, anh sẽ rất khó chịu đúng không?”
Đứng yên một lúc theo tư thế quân đội, cô cũng đã khó chịu còn muốn nôn. Nói gì đến ngồi xổm.
“Người dẫn đường Khanh Diên không cần lo lắng cho bọn tôi.” Quyết Quân ngược lại còn lên tiếng trấn ancô. “Chúng tôi đều đã trải qua huấn luyện. Những tư thế trái với cơ học cơ thể hơn nữa, chúng tôi vẫn có thể giữ nguyên vị trí trong thời gian dài.”
Sau khi Khanh Diên nhận rọ mõm, phó quan cùng những sói khác cũng đồng loạt ngồi xổm bên cạnh cô. Họ duy trì tư thế ngồi giống nhau như đúc, không nhúc nhích chút nào. Mãi đến khi Quyết Quân vừa dứt lời, họ mới khẽ gật đầu, dè dặt xác nhận những điều Quyết Quân nói là chính xác.
“Dù sao tôi cũng làm rất nhanh, chắc không mất nhiều thời gian đâu.”
Quyết Quân hơi nhíu mày, ngước mắt nhìn về phía cô:
“Người dẫn đường Khanh Diên, xin đừng đánh giá thấp sức chịu đựng của Lang tộc.” Sau đó lại cúi đầu, ánhmắt hướng thẳng về phía trước, bình tĩnh mà kiên định: “Không cần nương tay với chúng tôi. Bọn tôi chính là đối tượng thí nghiệm thích hợp nhất để giúp cô thử nghiệm. Cô có thể tùy ý sử dụng bao lâu cũng được.”
[Sử dụng… bọn họ?]
Khanh Diên chấn động trong lòng nhưng không dám biểu hiện ra ngoài. Cô cúi đầu, nghiên cứu cách sử dụng rọ mõm ra sao. Cô thật sự chưa từng nghiêm túc đọc hết tài liệu giảng dạy dành cho người dẫn đường. Lỡ đâu ngôn ngữ của hệ thống lính gác và dẫn đường vốn dĩ chính là loại phong cách như thế này thì sao?
4
0
1 tháng trước
2 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
