0 chữ
Chương 23
Chương 23: Bây giờ họ là tín đồ của cô
Quyết Quân không hề đưa mắt nhìn về phía cô. Các lính gác còn lại, tất nhiên cũng sẽ không dám bất kính mà nhìn chăm chú vào cô. Trong khoé mắt, Khanh Diên vẫn có thể lờ mờ thấy bọn họ. Ngay lúc cô chuẩn bị mở chiếc rọ mõm, tất cả đều bất động. Mỗi người đều anh tuấn và vô hại như những bức tượng.
Thế nhưng sẽ vẫn có cảm giác áp lực. Cô tùy tiện mở thử đầu đai cố định của rọ mõm, thoáng liếc về phía Quyết Quân một chút. Rồi khẽ nhắm mắt lại. Hai tay vòng ra sau gáy anh, cố định chiếc rọ mõm trên mặt anh. Khi vuốt dọc theo dây đeo có định, định tìm chốt gài chốt. Đến lúc đó cô mới nhận ra cái này hoàn toàn không có móc khóa. Đúng lúc cô đang dùng ngón tay lần dò tìm chỗ khoá, hai đầu dây cố định phát ra một âm thanh nhỏ. Hai đầu cố định đang tách rời liền tự động ghép lại.
Cô cúi đầu nhìn Quyết Quân. Hàng mi của anh dài dường như vướng phải một thứ gì đó không thấy được, dính bết lại một cách khó hiểu. Ánh mắt anh ngước lên theo từng động tác chậm rãi của cô. Có lẽ vì bị bóng cô che mất ánh sáng, đôi mắt xanh lúc ấy thẫm giống như mực chảy ra, sẫm và đặc quánh.
“Chiếc rọ mõm này sử dụng khóa nhận diện vân tay, vừa rồi nó đã ghi nhận vân tay của cô.” Quyết Quân dừng lại. Bởivì chính anh cũng nhận ra giọng điệu khàn khàn khác thường của mình. Im lặng vài giây mới nói tiếp tục: “Về sau, chỉ mình cô có thể mở được nó.”
Khoảng cách quá gần khiến Khanh Diên đối diện thẳng với đôi mắt của Lang Vương. Da đầu cô có chút tê dại. Bàn tay buông xuống vừa định lui về sau. Đôi mắt Lang Vương vốn đã cúi xuống lại ngẩng lên:
“Cho dù vậy, người dẫn đường vẫn sẽ sợ hãi, không thể thực hiện trị liệu ở khoảng cách gần cho tôi sao?”
Khanh Diên dừng bước lại, cô chỉ muốn ngồi cách xa một chút. Nhưng cô nhìn vào đôi mắt màu xanh lục của Lang Vương đang phản chiếu bóng hình của mình.
“Vậy tôi ngồi ở đây nhé?” Khanh Diên chỉ về phía trước mặt anh. Cảm thấy khoảng cách ấy có chút gần, cô lại lặng lẽ dịch về phía sau một chút. Quyết Quân nhìn đầu ngón tay trắng hồng trơn bóng trong suốt của cô mà gật đầu đồng ý.
Phó quan đưa tới một chiếc ghế. Khanh Diên khẽ nghiêng đầu, nhẹ giọng cảm ơn, Chàng sói trẻ tuổi đang cúi người điều chỉnh đệm ghế hơi dừng lại một chút rồi lại trở về tư thế ngồi xổm như ban đầu.
Khanh Diên vừa ngồi xuống, chợt nhớ ra điều gì đó. Cô hơi nghiêng người, ghé sát tai Quyết Quân, khẽ hỏi:
“Người trong đội của anh cũng nhất định phải ở đây sao?”
Đàn sói có thân nhiệt tương đối thấp hơn người thường, im lặng ngồi ở đó, gần như không có cảm giác tồn tại. Họ là những chiến sĩ thích hợp với việc ẩn mình. Chỉ là Khanh Diên lại không cách nào bỏ qua họ được.
Cô không hề tới gần, nhưng vẫn là...
Quyết Quân nhìn người dẫn đường trẻ tuổi đang cố gắng tìm cho mình một lý do hợp lý, hô hấp phả ra cực chậm, giọng nói cũng nhẹ đi:
“Bây giờ họ là tín đồ của cô. Cô có thể tùy ý sai khiến bọn họ.”
“Nhưng tôi đề nghị cô giữ họ lại.” Quyết Quân lên tiếng, không hiểu sao lại nhíu mày. Cái này rất khác thường. Anh không nên tỏ ra bất mãn với tập tính đã khắc sâu vào trong gen của Lang tộc.
“Nếu quá trình của chúng ta không thể tiếp tục, họ có thể nhập cuộc, hỗ trợ. Tương tự cũng có thể bảo vệ cô. Thậm chí, nếu có lúc tôi khiến cô không hài lòng, họ có quyền trừng phạt tôi.”
Nhập cuộc?
Khanh Diên ngồi thẳng dậy. Đem những chuyện nghiêm túc nhất trong cả hai kiếp sống để suy nghĩ một lượt. Cô cố giữ cho bản thân tỉnh táo. Cô không dám nghĩ đến việc “duy trì” mà đám Lang sói có thể cung cấp cho mình là cái gì. Cô chắc là sẽ không cần đến sự hỗ trợ đó nhưng sự bảo vệ thì cô vẫn cần.
Khanh Diên nhìn về phía đàn sói bầu bạn bên cạnh:
“Vậy thì vất vả cho mọi người rồi.”
Nhất định phải bảo vệ cô thật tốt đấy, vì cô rất mỏng manh.
Lời nói của cô có thêm nghĩa khác. Dù là Lang Vương hay các thành viên khác, tư thế ngồi vẫn thẳng tắp theo tiêu chuẩn, nhưng ánh mắt cũng có chút biến đổi.
Thế nhưng sẽ vẫn có cảm giác áp lực. Cô tùy tiện mở thử đầu đai cố định của rọ mõm, thoáng liếc về phía Quyết Quân một chút. Rồi khẽ nhắm mắt lại. Hai tay vòng ra sau gáy anh, cố định chiếc rọ mõm trên mặt anh. Khi vuốt dọc theo dây đeo có định, định tìm chốt gài chốt. Đến lúc đó cô mới nhận ra cái này hoàn toàn không có móc khóa. Đúng lúc cô đang dùng ngón tay lần dò tìm chỗ khoá, hai đầu dây cố định phát ra một âm thanh nhỏ. Hai đầu cố định đang tách rời liền tự động ghép lại.
“Chiếc rọ mõm này sử dụng khóa nhận diện vân tay, vừa rồi nó đã ghi nhận vân tay của cô.” Quyết Quân dừng lại. Bởivì chính anh cũng nhận ra giọng điệu khàn khàn khác thường của mình. Im lặng vài giây mới nói tiếp tục: “Về sau, chỉ mình cô có thể mở được nó.”
Khoảng cách quá gần khiến Khanh Diên đối diện thẳng với đôi mắt của Lang Vương. Da đầu cô có chút tê dại. Bàn tay buông xuống vừa định lui về sau. Đôi mắt Lang Vương vốn đã cúi xuống lại ngẩng lên:
Khanh Diên dừng bước lại, cô chỉ muốn ngồi cách xa một chút. Nhưng cô nhìn vào đôi mắt màu xanh lục của Lang Vương đang phản chiếu bóng hình của mình.
“Vậy tôi ngồi ở đây nhé?” Khanh Diên chỉ về phía trước mặt anh. Cảm thấy khoảng cách ấy có chút gần, cô lại lặng lẽ dịch về phía sau một chút. Quyết Quân nhìn đầu ngón tay trắng hồng trơn bóng trong suốt của cô mà gật đầu đồng ý.
Phó quan đưa tới một chiếc ghế. Khanh Diên khẽ nghiêng đầu, nhẹ giọng cảm ơn, Chàng sói trẻ tuổi đang cúi người điều chỉnh đệm ghế hơi dừng lại một chút rồi lại trở về tư thế ngồi xổm như ban đầu.
Khanh Diên vừa ngồi xuống, chợt nhớ ra điều gì đó. Cô hơi nghiêng người, ghé sát tai Quyết Quân, khẽ hỏi:
Đàn sói có thân nhiệt tương đối thấp hơn người thường, im lặng ngồi ở đó, gần như không có cảm giác tồn tại. Họ là những chiến sĩ thích hợp với việc ẩn mình. Chỉ là Khanh Diên lại không cách nào bỏ qua họ được.
Cô không hề tới gần, nhưng vẫn là...
Quyết Quân nhìn người dẫn đường trẻ tuổi đang cố gắng tìm cho mình một lý do hợp lý, hô hấp phả ra cực chậm, giọng nói cũng nhẹ đi:
“Bây giờ họ là tín đồ của cô. Cô có thể tùy ý sai khiến bọn họ.”
“Nhưng tôi đề nghị cô giữ họ lại.” Quyết Quân lên tiếng, không hiểu sao lại nhíu mày. Cái này rất khác thường. Anh không nên tỏ ra bất mãn với tập tính đã khắc sâu vào trong gen của Lang tộc.
“Nếu quá trình của chúng ta không thể tiếp tục, họ có thể nhập cuộc, hỗ trợ. Tương tự cũng có thể bảo vệ cô. Thậm chí, nếu có lúc tôi khiến cô không hài lòng, họ có quyền trừng phạt tôi.”
Nhập cuộc?
Khanh Diên ngồi thẳng dậy. Đem những chuyện nghiêm túc nhất trong cả hai kiếp sống để suy nghĩ một lượt. Cô cố giữ cho bản thân tỉnh táo. Cô không dám nghĩ đến việc “duy trì” mà đám Lang sói có thể cung cấp cho mình là cái gì. Cô chắc là sẽ không cần đến sự hỗ trợ đó nhưng sự bảo vệ thì cô vẫn cần.
Khanh Diên nhìn về phía đàn sói bầu bạn bên cạnh:
“Vậy thì vất vả cho mọi người rồi.”
Nhất định phải bảo vệ cô thật tốt đấy, vì cô rất mỏng manh.
Lời nói của cô có thêm nghĩa khác. Dù là Lang Vương hay các thành viên khác, tư thế ngồi vẫn thẳng tắp theo tiêu chuẩn, nhưng ánh mắt cũng có chút biến đổi.
4
0
1 tháng trước
12 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
