0 chữ
Chương 20
Chương 20: Niềm tin là thứ cần tranh thủ
Cô nhìn về phía những lính gác Lang tộc đang đứng sát bức tường xa nhất. Quy luật gần to xa nhỏ dường như không có tác dụng gì quá lớn đối với thể hình của họ
Khanh Diên cẩn thận nhận lấy ly nước ấm Lang vương đưa. Ly nước từ bàn tay to lớn của Lang Vương truyền sang đến tay cô, giống như trong nháy mắt đã lớn hơn mấy vòng.
Cô uống một ngụm, rồi lại thêm một ngụm nữa. Đợi đến khi Quyết Quân lui ra đến một khoảng cách mà cô cảm thấy tạm có thể chấp nhận được, lúc này mới lên tiếng:
“Lần trước tinh thần thể của tôi lỡ tay đánh trúng anh. Thật xin lỗi.”
“Không sao.”
Quyết Quân để cô ngồi xuống chiếc ghế bên bàn làm việc, còn anh thì đứng trước bàn. Lúc đầu, ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt cô. Nhưng ngay khi nhận ra điều đó sẽ khiến cô khẩn trương siết chặt ly nước, anh lập tức cụp mắt xuống.
“Rất nhẹ. Tôi gần như không cảm thấy gì.”
“Tôi mới phải là người xin lỗi cô vì tôi đã mất khống chế.”
Khanh Diên lắc đầu:
“Tôi không sao. Anh không cảm thấy gì là tốt rồi, thật tốt, thật tốt…”
Cô cầm lấy ly nước, tiếp tục uống, giống như trò chuyện không nổi nữa.
Lang vương cũng không giỏi trò chuyện dông dài, im lặng một lát rồi đề cập đến công việc:
“Dựa theo tiến độ đã sắp xếp, hôm nay cô nên hoàn thành một lần liên kết tinh thần.”
Khanh Diên lập tức căng thẳng. Trong đầu cô hiện ra chiếc bàn làm việc bị chẻ đôi trong phòng kén. Cái đuôi khổng lồ quấn lấy mắt cá chân cô, còn cả con sói khổng lồ đột nhiên nhào thẳng tới trong cái tổ tinh thần lạnh lẽo rộng lớn kia.
Đoán được cô sẽ có phản ứng như vậy, nhưng tận mắt chứng kiến lại là một chuyện khác. Quyết Quân khẽ nhíu mày.
“Người dẫn đường Khanh Diên, tôi biết.” Quyết Quân ngẩng đầu, ánh mắt màu xanh lục nhìn thẳng vào cô: “Niềm tin là thứ cần phải tranh thủ.”
“Nếu tôi tạm thời chưa thể có được sự tin tưởng từ người dẫn đường, vậy thì xin hãy mượn đến những biện pháp bên ngoài để khống chế tôi.”
Khanh Diên có chút ngoài ý muốn, cũng có chút động lòng:
“Anh bằng lòng như vậy sao?”
Địa vị của người dẫn đường được phân cấp rất nghiêm trọng. Những người dẫn đường cấp cao thường được tôn kính, tiếng nói rất có trọng lượng. Nhưng người dẫn đường cấp F như cô, trước mặt lính gác cấp S, giá trị gần như bằng không. Quyền chi phối đối với lính gác đương nhiên cũng như vậy.
Quyết Quân từng nghĩ rằng để thuyết phục được cô sẽ cần một chút thời gian. Thấy cô không có nhiều lo ngại như vậy, Lang Vương gật đầu, trịnh trọng hứa hẹn:
“Tôi nguyện ý.”
Khanh Diên cẩn thận nhận lấy ly nước ấm Lang vương đưa. Ly nước từ bàn tay to lớn của Lang Vương truyền sang đến tay cô, giống như trong nháy mắt đã lớn hơn mấy vòng.
Cô uống một ngụm, rồi lại thêm một ngụm nữa. Đợi đến khi Quyết Quân lui ra đến một khoảng cách mà cô cảm thấy tạm có thể chấp nhận được, lúc này mới lên tiếng:
“Lần trước tinh thần thể của tôi lỡ tay đánh trúng anh. Thật xin lỗi.”
“Không sao.”
Quyết Quân để cô ngồi xuống chiếc ghế bên bàn làm việc, còn anh thì đứng trước bàn. Lúc đầu, ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt cô. Nhưng ngay khi nhận ra điều đó sẽ khiến cô khẩn trương siết chặt ly nước, anh lập tức cụp mắt xuống.
“Tôi mới phải là người xin lỗi cô vì tôi đã mất khống chế.”
Khanh Diên lắc đầu:
“Tôi không sao. Anh không cảm thấy gì là tốt rồi, thật tốt, thật tốt…”
Cô cầm lấy ly nước, tiếp tục uống, giống như trò chuyện không nổi nữa.
Lang vương cũng không giỏi trò chuyện dông dài, im lặng một lát rồi đề cập đến công việc:
“Dựa theo tiến độ đã sắp xếp, hôm nay cô nên hoàn thành một lần liên kết tinh thần.”
Khanh Diên lập tức căng thẳng. Trong đầu cô hiện ra chiếc bàn làm việc bị chẻ đôi trong phòng kén. Cái đuôi khổng lồ quấn lấy mắt cá chân cô, còn cả con sói khổng lồ đột nhiên nhào thẳng tới trong cái tổ tinh thần lạnh lẽo rộng lớn kia.
Đoán được cô sẽ có phản ứng như vậy, nhưng tận mắt chứng kiến lại là một chuyện khác. Quyết Quân khẽ nhíu mày.
“Nếu tôi tạm thời chưa thể có được sự tin tưởng từ người dẫn đường, vậy thì xin hãy mượn đến những biện pháp bên ngoài để khống chế tôi.”
Khanh Diên có chút ngoài ý muốn, cũng có chút động lòng:
“Anh bằng lòng như vậy sao?”
Địa vị của người dẫn đường được phân cấp rất nghiêm trọng. Những người dẫn đường cấp cao thường được tôn kính, tiếng nói rất có trọng lượng. Nhưng người dẫn đường cấp F như cô, trước mặt lính gác cấp S, giá trị gần như bằng không. Quyền chi phối đối với lính gác đương nhiên cũng như vậy.
Quyết Quân từng nghĩ rằng để thuyết phục được cô sẽ cần một chút thời gian. Thấy cô không có nhiều lo ngại như vậy, Lang Vương gật đầu, trịnh trọng hứa hẹn:
4
0
1 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
