0 chữ
Chương 13
Chương 13
Trần Thải Thanh múc mì ra bát, lúc đầu còn cố nhịn cười, càng nhịn càng không được, cuối cùng cười ngặt nghẽo.
“Chị cười cái gì mà cười!” Từ trong nhà vọng ra tiếng hét của Quan Tư Ý.
Trần Thải Thanh lại đi lấy thêm hai quả trứng, rán xong đặt lên trên mì, một bát mì nước trong veo đã hoàn thành. Cô ấy vội vàng bưng vào cho Quan Tư Ý.
Quan Tư Ý đang ngồi trên giường, tư thế vô cùng khó coi mà rút dép ra.
Thấy Trần Thải Thanh vào, cô nổi cáu: “Chị không biết gõ cửa à?!”
“Vào phòng mình, toàn quên không gõ cửa.” Trần Thải Thanh đặt bát mì lên bàn máy tính, đi đến trước mặt Quan Tư Ý. Quan Tư Ý tức giận quay đi, để lại cho cô ấy một tấm lưng hậm hực.
“Để tôi giúp cô gỡ ra.”
Trần Thải Thanh hơi cúi người xuống, một tay nắm lấy cổ chân Quan Tư Ý, một tay kéo dép ra.
“Ấy chị…”
Tay Trần Thải Thanh rất thô ráp, nhưng lại ấm áp. Quan Tư Ý không hiểu sao cổ chân bị cô ấy nắm lại thấy rất nhột, rất khó chịu.
“Tôi tự… tự làm được.”
Quan Tư Ý co đầu gối lên, nhưng ngược chiều thế này không dùng được sức, hơi khó khăn.
Chân cô nhấc lên, váy ngủ tự nhiên cũng theo đó mà tốc lên. Trần Thải Thanh lập tức đứng thẳng dậy, hơi cúi người chống tay lên đầu gối, thấy Quan Tư Ý chỉ đang cố tỏ ra mạnh mẽ, chứ cô vẫn không tự làm được.
“Hay để tôi.”
Cuối cùng vẫn phải nhờ Trần Thải Thanh.
Trần Thải Thanh bê một cái ghế đẩu lại, đặt bát mì lên đó, rồi cầm dép của Quan Tư Ý đi.
“Để tôi giặt qua cho, cô ăn trước đi.”
Quan Tư Ý đặt hai chân lên thanh ngang của ghế đẩu, thản nhiên chấp nhận tất cả.
“Nhiều thế này, ăn không hết.” Cô lẩm bẩm một mình.
“Chị ơi, nước mì ăn không hết cho em được không ạ?”
Quan Tư Ý giật nảy mình, Trần Bão Bão không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở cửa, tinh nghịch ló đầu vào.
“Sao em lại về rồi…”
Trần Bão Bão đã có chuẩn bị, bưng bát đũa đi thẳng vào. Quan Tư Ý không có dép đi, muốn chạy cũng không được.
“… Làm gì?”
Trần Bão Bão cứ thế ngồi xổm trước ghế đẩu, mắt nhìn tha thiết.
“Chị ơi, chị ăn đi, ăn xong cho em.”
Quan Tư Ý cố gắng cầm đũa ăn mì bình thường, nhưng không chịu nổi dáng vẻ đáng thương của Trần Bão Bão, đành phải đặt bát xuống.
“Em muốn ăn thì tự gắp đi, trứng cũng gắp lấy một quả.”
Trần Bão Bão kiên quyết: “Chị ơi, không cần đâu ạ, em ăn đồ thừa là được rồi.”
“Chị cười cái gì mà cười!” Từ trong nhà vọng ra tiếng hét của Quan Tư Ý.
Trần Thải Thanh lại đi lấy thêm hai quả trứng, rán xong đặt lên trên mì, một bát mì nước trong veo đã hoàn thành. Cô ấy vội vàng bưng vào cho Quan Tư Ý.
Quan Tư Ý đang ngồi trên giường, tư thế vô cùng khó coi mà rút dép ra.
Thấy Trần Thải Thanh vào, cô nổi cáu: “Chị không biết gõ cửa à?!”
“Vào phòng mình, toàn quên không gõ cửa.” Trần Thải Thanh đặt bát mì lên bàn máy tính, đi đến trước mặt Quan Tư Ý. Quan Tư Ý tức giận quay đi, để lại cho cô ấy một tấm lưng hậm hực.
“Để tôi giúp cô gỡ ra.”
Trần Thải Thanh hơi cúi người xuống, một tay nắm lấy cổ chân Quan Tư Ý, một tay kéo dép ra.
Tay Trần Thải Thanh rất thô ráp, nhưng lại ấm áp. Quan Tư Ý không hiểu sao cổ chân bị cô ấy nắm lại thấy rất nhột, rất khó chịu.
“Tôi tự… tự làm được.”
Quan Tư Ý co đầu gối lên, nhưng ngược chiều thế này không dùng được sức, hơi khó khăn.
Chân cô nhấc lên, váy ngủ tự nhiên cũng theo đó mà tốc lên. Trần Thải Thanh lập tức đứng thẳng dậy, hơi cúi người chống tay lên đầu gối, thấy Quan Tư Ý chỉ đang cố tỏ ra mạnh mẽ, chứ cô vẫn không tự làm được.
“Hay để tôi.”
Cuối cùng vẫn phải nhờ Trần Thải Thanh.
Trần Thải Thanh bê một cái ghế đẩu lại, đặt bát mì lên đó, rồi cầm dép của Quan Tư Ý đi.
“Để tôi giặt qua cho, cô ăn trước đi.”
Quan Tư Ý đặt hai chân lên thanh ngang của ghế đẩu, thản nhiên chấp nhận tất cả.
“Nhiều thế này, ăn không hết.” Cô lẩm bẩm một mình.
Quan Tư Ý giật nảy mình, Trần Bão Bão không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở cửa, tinh nghịch ló đầu vào.
“Sao em lại về rồi…”
Trần Bão Bão đã có chuẩn bị, bưng bát đũa đi thẳng vào. Quan Tư Ý không có dép đi, muốn chạy cũng không được.
“… Làm gì?”
Trần Bão Bão cứ thế ngồi xổm trước ghế đẩu, mắt nhìn tha thiết.
“Chị ơi, chị ăn đi, ăn xong cho em.”
Quan Tư Ý cố gắng cầm đũa ăn mì bình thường, nhưng không chịu nổi dáng vẻ đáng thương của Trần Bão Bão, đành phải đặt bát xuống.
“Em muốn ăn thì tự gắp đi, trứng cũng gắp lấy một quả.”
Trần Bão Bão kiên quyết: “Chị ơi, không cần đâu ạ, em ăn đồ thừa là được rồi.”
6
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
