TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14
Chương 14

Quan Tư Ý ngượng ngùng nói: “Em chịu ăn đồ thừa, chị còn thấy ngại nữa là. Nhanh lên nhanh lên.”

Cô thầm nghĩ, cái cô Trần gì đó bên ngoài sao thế nhỉ? Cho dù con bé có vấn đề về trí tuệ, cũng không đến nỗi không cho nó ăn no chứ?

Nghĩ đến đây cô chỉ thấy con bé nghịch ngợm này hơi đáng thương, bèn gắp luôn quả trứng còn lại cho nó.

“Ăn nhiều vào.”

“Cảm ơn chị ạ!” Trần Bão Bão đứng dậy, trịnh trọng cúi đầu chào, vừa đi ra vừa lẩm bẩm: “Cậu út ơi cậu út, có mì ăn rồi.”

Cậu út?

Miếng mì vừa đưa đến miệng Quan Tư Ý lại không nuốt trôi được.

Nhà họ còn có đàn ông nữa à? Nếu vậy thì cô không tiện ở lại lâu.

Đang nghĩ ngợi thì Trần Thải Thanh vào trả lại dép cho cô, tiện thể lấy khăn ướt cho cô lau chân.

Quan Tư Ý định hỏi Trần Thải Thanh, nhưng vừa nhìn vào mắt cô ấy, cô bỗng dưng nghẹn lời.

Tròng mắt cô ấy màu đen, mí mắt không rộng, ánh mắt trong veo có thần.

Trần Thải Thanh hỏi: “Không còn việc gì nữa chứ? Tôi đi sửa xe đây.”

Quan Tư Ý không để lộ cảm xúc, đợi Trần Thải Thanh đi rồi, cô xỏ dép lê, bưng bát mì đi khắp nơi tìm Trần Bão Bão.

Căn phòng bên cạnh cô không dám vào, ti vi phòng khách vẫn đang mở, Quan Tư Ý lén tắt đi, quả nhiên trong phòng kia vọng ra một tiếng gầm.

“Mở lại cho tao! Đồ ranh con!”

Quan Tư Ý vội vàng mở lại, bưng bát mì chạy đi, lượn qua lượn lại rồi lại ra đến sân sau.

Cô tìm thấy Trần Bão Bão.

Chỉ là…

Trần Bão Bão đổ cả bát mì xuống gốc cây du, miệng lẩm nhẩm khấn vái.

“Cậu út, cậu ăn nhiều vào nhé.”

“…”

“Cạch” một tiếng, đôi đũa của Quan Tư Ý rơi xuống đất.

Rốt cuộc là ý gì đây?

Là nói cây du là cậu út? Hay là nói dưới gốc cây du chôn cậu út?

Nhưng dù là cách nói nào đi nữa, cũng đủ rùng rợn rồi…

Quan Tư Ý không dám nghĩ sâu hơn. Điều tệ hơn nữa là, lúc này Trần Bão Bão cũng đã để ý đến cô.

“Chị ơi, chị chào cậu út chưa? Cậu út chào chị đấy!”

Quan Tư Ý nhìn thân cây du to lớn, sần sùi, trên đó có hai “con mắt” già nua, sâu thẳm, dường như có thể xuyên thấu cả ánh nắng mặt trời, nhìn cô chằm chằm.

“Á!”

Quan Tư Ý ném bát mì xuống đất rồi co giò bỏ chạy.

“Họ Trần kia, sửa xe cho tôi, tôi đi ngay bây giờ!”

Khoảng sân trống trước tiệm.

Chủ xe khởi động máy nông nghiệp, ống khói phụt ra một luồng khói đen, phát ra tiếng “phành phạch” inh ỏi.

6

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.