TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 12
Chương 12

“Này.” Quan Tư Ý gõ cửa: “Mày ra trước đi, tao lấy trứng của mày.”

Tiểu Hồng liếc xéo cô, không hề nhúc nhích.

“Dậy nhanh, mày sắp cống hiến cho loài người rồi đấy.”

Tiểu Hồng quay đầu đi, lười để ý đến Quan Tư Ý, chuyên tâm “ủ” trứng.

“Mày có phiền không hả, mì sắp chín rồi.”

Quan Tư Ý nhắm mắt làm liều, thò tay xuống dưới lông Tiểu Hồng mò trứng. Cô vừa cảm thấy tay mình nóng hổi, ngay sau đó Tiểu Hồng nổi loạn, chổng phao câu lên, xoay người một cách linh hoạt, mổ một phát vào mu bàn tay Quan Tư Ý.

“Á!”

Quan Tư Ý chưa từng trải qua chuyện này, nhất thời sững sờ, nhìn vết bầm tím nhỏ trên mu bàn tay, vừa tức vừa sợ.

“Mày… Tao sẽ sa thải mày!”

Quan Tư Ý nhặt hai quả trứng trong ổ gà rồi co giò bỏ chạy.

Tiểu Hồng kêu “cục cục tác”. Quan Tư Ý không hiểu tiếng gà, nhưng cũng biết đây là tín hiệu cầu cứu, con gà trống lập tức chặn đường cô.

Quan Tư Ý ôm chặt trứng, phía trước là gà trống, phía sau là chị em của Tiểu Hồng, cửa chỉ có một, làm sao bây giờ?

Cô liếc nhìn con gà trống, rồi lại nhìn con gà mái nhỏ, giơ cao hai quả trứng.

“Này, nhìn cho kỹ đây, trả lại cho chúng mày.”

Quan Tư Ý làm động tác giả vờ ném trứng ra xa, nhân lúc lũ gà mất tập trung, co giò chạy ngược lại.

Gà trống đâu phải dạng vừa, lúc Quan Tư Ý chạy nó đã phản ứng lại, có cửa không đi cứ thích thể hiện, bay qua hàng rào rồi nhảy xuống đất bùn, nghển cổ đuổi theo Quan Tư Ý.

“Trời ơi, nhà bọn họ đến con gà trống cũng điên!”

Quan Tư Ý vừa chạy vừa ngoái lại nhìn, không để ý chạy chệch đường, một chân dẫm phải bùn, chân trượt một cái, dép lê bất ngờ tuột đến tận cổ chân.

“Á!” Cảm giác mất thăng bằng khiến cô hét lên, theo sau đó là một cú ngã chổng vó đau điếng ngay trước cửa bếp.

Đúng là gà bay trứng vỡ.

Con gà trống đuổi tới, vội vàng mổ lia lịa chỗ lòng trứng chảy ra.

“Sao thế Tiểu Quan?”

Trần Thải Thanh nghe tiếng động chạy ra, chỉ thấy Quan Tư Ý nghiến răng nghiến lợi, ngực khẽ phập phồng, trong mắt đầy vẻ căm hận kìm nén.

Thấy đôi dép lê của cô tuột lên tận cổ chân, Trần Thải Thanh không nhịn được phải cố nén cười: “Đường sau mưa nó thế đấy, mau dậy đi.”

Quan Tư Ý tức tối được đỡ dậy, hất tay Trần Thải Thanh ra, chân trần dẫm lên nền gạch lạch bạch đi vào nhà, để lại một hàng dấu chân bùn, một bên là dấu dép, một bên là dấu vân chân.

6

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.