0 chữ
Chương 45
Chương 45: Một chai sơn móng tay màu đỏ thẫm
“Anh đi mua một chai sơn móng tay đi, màu đỏ thẫm.”
Tần Cửu Phóng có chút khó xử, một người đàn ông cao to đi mua một chai sơn móng tay của thiếu nữ sao?
“Siêu thị dưới lầu có bán, đi mua một chai đi.”
“Nhà chúng ta cũng không có người xài cái này mà.”
“Hôm sau là sinh nhật thư ký của em, cô ấy vẫn luôn làm tốt nhiệm vụ của mình, em muốn tặng quà cho cô ấy.”
“Anh biết rồi, em ngại ngùng mới kêu anh đi mua dùm đúng không. Được, chuyện này để anh đi làm.”
Nghĩ rằng bởi vì Tiêu Cánh ngại ngùng đi mua, lại không thể để cho thư ký tự mình đi mua, dù sao cũng là quà tặng mà, cho nên để hắn đi mua thôi.
Tiêu Cánh từ chối cho ý kiến gật đầu. Ăn xong, Tần Cửu Phóng nhanh chóng bỏ chạy xuống lầu, hắn rất tinh tế mà không mua sơn móng tay rẻ tiền 5 đồng 1 chai ở dưới lầu, mà là lái xe đến trung tâm mua sắm cao cấp, mua một chai sơn móng tay hàng hiệu những 300 đồng*, theo như cô gái bán hàng nói, nước sơn màu đỏ thẫm, đang là xu hướng hiện nay, rất nhiều cô gái thích màu sơn này. (*= 1.052.540vnd)
Mua trở về, đưa cho Tiêu Cánh nhìn.
“Thế nào, màu đỏ thẫm, có đúng ý với thư ký của em không? Cô gái bán hàng nói, màu này cũng kén tay lắm, bàn tay nếu không trắng không thon dài thì không thể sơn loại màu này được đâu.”
Tiêu Cánh cầm món đồ ở trong tay nhìn nhìn, anh cũng là lần đầu tiên nhìn kỹ thứ này. Ngẫu nhiên nghe mấy cô thư ký của mình líu ríu nói chuyện phiếm tán gẫu đến mấy mon trang điểm nào son, phấn, sơn móng tay, bây giờ chính thức nhìn thấy thật rất mới lạ .
“Cô bán hàng còn nói, cái này không dễ tẩy màu, cũng sẽ không dễ bị bong ra từng mảng, màu sơn khi lên móng tay cũng rất đẹp nữa.”
Tiêu Cánh mở ra ngửi ngửi, anh không thích mùi vị kia.
“Ngồi xuống.”
Vỗ vỗ vào sofa bên cạnh ý bảo hắn ngồi xuống, Tần Cửu Phóng lau mồ hôi vui vẻ nghĩ rằng Tiêu Cánh đã hết giận hắn rồi. Cao hứng phấn chấn ngồi vào bên người Tiêu Cánh.
Tiêu Cánh một bên tay bị thương không thể động, đành kéo bàn tay của Tần Cửu Phóng qua đặt trên đầu gối mình, Tần Cửu Phóng có chút nhịn không được, bàn tay không thành thật sờ sờ trên đùi Tiêu Cánh, sờ soạng một hồi bàn tay xấu xa lại bắt đầu có xu hướng sờ vào trong bắp đùi.
Tiêu Cánh trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái.
“Thành thật chút đi, đặt ở chỗ này không được nhúc nhích.”
Tần Cửu Phóng không thực hiện được ý đồ xấu xa, hắn không vui chu môi.
Tiêu Cánh miễn cưỡng mở nắp chai sơn móng tay, bàn chải nhỏ dính đầy nước sơn, ở trên móng tay Tần Cửu Phóng hạ xuống.
Tần Cửu Phóng sợ tới mức nhanh chóng rút tay về, một vệt sơn màu đỏ lập tức dính vào trên quần của Tiêu Cánh. Tiêu Cánh híp mắt uy hϊếp nhìn hắn.
“Em chơi trò gì thế, đàn ông không thể xài thứ này nha, đi ra ngoài người ta nhìn thấy sẽ nghĩ anh thế nào đây.”
Đừng đùa chứ, hắn đường đường là sĩ quan quân đội cao cấp của quốc gia, bình thường uy nghiêm hạ lệnh cho hàng ngàn binh sĩ đó biết không. Bây giờ sơn móng tay, mà còn là màu đỏ thẫm yêu mị này, đi ra đường có thể doạ chết người đó.
“Anh mấy ngày hôm trước làm một bàn toàn sâu bọ cho em ăn, bẻ gãy tay của em, hôm nay thiếu chút nữa đốt luôn nhà.”
Tiêu Cánh thực bình tĩnh mở miệng:
“Phạm phải những ba tội lớn, hơn nữa anh cũng nói là chấp nhận mọi hình phạt rồi còn gì. Lúc này lùi bước anh liền không phải nam tử hán đại trượng phu nữa, nói không giữ lời.”
“Vậy… em đánh anh một trận đi.”
Thà rằng bị đánh cũng không sơn móng tay đâu! Hắn chịu không nổi loại tra tấn này!
“Tay em đau, không thể sử dụng hình phạt đó được.”
Không muốn! Nhưng mà, không được cũng phải được. Hắn nếu nói không được, Tiêu Cánh liền sẽ không vui. Không đáp ứng Tiêu Cánh, lỡ đâu em ấy lại đòi ly hôn thì không hay rồi.
“Em cho anh quỳ bàn giặt được không?”
Thà rằng quỳ bàn giặt quần áo, thật sự!!!
“Quỳ bàn giặt quần áo cũng thể đạt được tác dụng lớn nhất, phải để cho anh chạm tới giới hạn lớn nhất, như vậy anh sẽ không dám làm ra mấy chuyện kinh thiên động địa nữa.”
Tiêu Cánh cười phi thường ôn nhu.
Tần Cửu Phóng vẻ mặt khó xử rối rắm chán ghét không đồng ý, nhưng lại không dám từ chối, nhìn Tiêu Cánh cười tủm tỉm uy hϊếp, cuối cùng vẫn là run run vươn tay ra, đặt bàn tay trên đùi của Tiêu Cánh.
“Được… được rồi, nhưng mà em không thể sơn hết mười ngón được. Nếu không anh không dám ra đường mất.”
Hắn nghĩ tới viễn cảnh bản thân mười ngón tay sơn màu đỏ thẫm đi ra đường, bản thân bất giác rùng mình một cái.
“Ừ, chỉ sơn ngón áp út này thôi, không cho anh bôi đâu đó. Cái này giữ được bao lâu?”
“Nói là một tháng.”
“Vậy thì một tháng, trong một tháng anh không được bôi đi.”
Rất nhanh liền sơn xong, tuy rằng tay Tần Cửu Phóng vừa to vừa thô lại còn không trắng nõn, một chút nữ tính quyến rũ đều không có, bất quá, Tiêu Cánh sơn xong nình trái nhìn phải đều cảm thấy cao hứng.
“Để cho khô. Không cho anh lộn xộn.”
Tần Cửu Phóng nhe răng nhếch miệng xoè năm ngón tay, cái này là chơi trò gì chứ, bàn tay nam tính như vậy mà có một ngón tay sơn đỏ. Bất quá quay đầu nhìn thấy khóe miệng Tiêu Cánh không ngừng cười, được rồi, dù sao người khác sau lưng nói gì hắn cũng không nghe thấy, mỗi ngày giặt quần áo, lau nhà rửa chén, màu sơn chắc chắn sẽ mau phai đi. Hiện tại cứ để cho em ấy vui vẻ là được rồi.
Tuy nhiên lần trừng phạt này của Tiêu Cánh đã thành công để lại trong lòng Tần Cửu Phóng bóng ma. Phỏng chừng đời này khi nhìn đến bóng bay tay hắn sẽ phát run. Mỗi khi có ý tưởng mới lạ thì hắn lại nghĩ đến cái móng tay màu đỏ thẫm kia, thật đáng sợ.
Không chừng nếu lại làm Tiêu Cánh tức giận, thì sẽ không còn là sơn móng tay dễ dàng như vậy, không chừng sẽ là mang giày cao gót cùng váy ngắn đi dạo trên đường phố đó.
Đánh chết hắn cũng không dám lại làm Tiêu Cánh tức giận.
Tiêu Cánh một đêm tâm tình vô cùng tốt, ngủ đặc biệt ngon hơn mọi ngày.
Tần Cửu Phóng không lại không may mắn như vậy, hắn nhìn cái móng tay đỏ chói của mình bừng cái, trong lòng vô cùng sốt ruột. Tần Cửu Phóng hắn cảm thấy trên chiến trường hắn là anh hùng, nhưng tình trường thì là cẩu hùng. Hắn thật sự vô cùng áp lực đó!!!
Áp lực nhiều như vậy hắn thật sự cần phát tiết một chút, mà cách phát tiết tốt nhất chính là vận động, vận động càng nhiều càng tốt. Vì thế trời chưa sáng hắn đã bỏ đi ra ngoài chạy bộ. Tiêu Cánh đi làm đi rồi hắn vẫn chưa trở về.
Để lại cho Tiêu Cánh một tờ giấy nhắn ‘ anh đi chạy bộ, chờ anh mua đồ ăn sáng về cho em’.
Tiêu Cánh chờ một buổi sáng, mắt thấy hội nghị đã sắp bắt đầu thì không đợi hắn nữa, sáng sớm mà Tần Cửu Phóng đã chạy đi đâu chứ?
…
Tần Cửu Phóng chạy một hơn đến một bãi đất trống chợt dừng lại, trong đầu đột nhiên loé lên tinh quang.
“Ai ya, mình đúng là cái đồ ngu ngốc. Tiêu Cánh cũng là đàn ông cơ mà, không thể dùng phương pháp theo đuổi nữ nhân để theo đuổi em ấy. Dụng tâm chính là phải ở góc độ của em ấy mà suy nghĩ.”
“Nếu mình là Tiêu Cánh, mình sẽ cần cái gì? Một kẻ đơn độc bị người ức hϊếp mà không có người giúp đỡ thì sẽ cần gì? Không phải là rõ ràng rồi sao!”
Đúng là sách vở nói không sai, sáng sớm chạy bộ sẽ khiến cho con người ta thông minh hơn nhiều nha~!!!
Một người cái gì là quan trọng nhất? Một người có tiền nhưng thường xuyên bị ngáng chân thì cái gì quan trọng nhất?
LÀ AN TOÀN!!!!
Tiêu Cánh nói em ấy từ mười mấy tuổi học TaeKwonDo, nhưng sẽ mạnh được bao nhiêu, lúc đánh nhau em ấy làm sao không bị thương chứ? Em ấy bị ức hϊếp còn không phải do bên cạnh không có mình bảo vệ sao? Công tác dẫn đến bản thân không thể mỗi ngày bảo hộ Tiêu Cánh, vậy thì tìm người bảo vệ cho em ấy là được rồi.
Chuyện này thì hoàn toàn không có gì khó, Tần Cửu Phóng hắn trước nay quen biết rộng rãi, hắn có giao tình tốt với một số chiến hữu đã xuất ngũ. Hiện tại nhờ bọn họ đến bảo vệ Tiêu Cánh không phải xong rồi sao? Có đoàn luật sư, đoàn nhân viên toàn là tinh anh, thì sao không thể cho em ấy thêm một đoàn vệ sĩ chứ.
Hơn nữa, có thời gian nhất định phải dạy Tiêu Cánh một số công phu. Vừa có cơ hội tăng tiến tình cảm, còn có thể giúp em ấy an toàn, quan trọng là có thể tiếp xúc thân thể.
Tần Cửu Phóng cười hề hề tưởng tượng chuyện sau này.
Tần Cửu Phóng có chút khó xử, một người đàn ông cao to đi mua một chai sơn móng tay của thiếu nữ sao?
“Siêu thị dưới lầu có bán, đi mua một chai đi.”
“Nhà chúng ta cũng không có người xài cái này mà.”
“Hôm sau là sinh nhật thư ký của em, cô ấy vẫn luôn làm tốt nhiệm vụ của mình, em muốn tặng quà cho cô ấy.”
“Anh biết rồi, em ngại ngùng mới kêu anh đi mua dùm đúng không. Được, chuyện này để anh đi làm.”
Nghĩ rằng bởi vì Tiêu Cánh ngại ngùng đi mua, lại không thể để cho thư ký tự mình đi mua, dù sao cũng là quà tặng mà, cho nên để hắn đi mua thôi.
Tiêu Cánh từ chối cho ý kiến gật đầu. Ăn xong, Tần Cửu Phóng nhanh chóng bỏ chạy xuống lầu, hắn rất tinh tế mà không mua sơn móng tay rẻ tiền 5 đồng 1 chai ở dưới lầu, mà là lái xe đến trung tâm mua sắm cao cấp, mua một chai sơn móng tay hàng hiệu những 300 đồng*, theo như cô gái bán hàng nói, nước sơn màu đỏ thẫm, đang là xu hướng hiện nay, rất nhiều cô gái thích màu sơn này. (*= 1.052.540vnd)
“Thế nào, màu đỏ thẫm, có đúng ý với thư ký của em không? Cô gái bán hàng nói, màu này cũng kén tay lắm, bàn tay nếu không trắng không thon dài thì không thể sơn loại màu này được đâu.”
Tiêu Cánh cầm món đồ ở trong tay nhìn nhìn, anh cũng là lần đầu tiên nhìn kỹ thứ này. Ngẫu nhiên nghe mấy cô thư ký của mình líu ríu nói chuyện phiếm tán gẫu đến mấy mon trang điểm nào son, phấn, sơn móng tay, bây giờ chính thức nhìn thấy thật rất mới lạ .
“Cô bán hàng còn nói, cái này không dễ tẩy màu, cũng sẽ không dễ bị bong ra từng mảng, màu sơn khi lên móng tay cũng rất đẹp nữa.”
Tiêu Cánh mở ra ngửi ngửi, anh không thích mùi vị kia.
“Ngồi xuống.”
Vỗ vỗ vào sofa bên cạnh ý bảo hắn ngồi xuống, Tần Cửu Phóng lau mồ hôi vui vẻ nghĩ rằng Tiêu Cánh đã hết giận hắn rồi. Cao hứng phấn chấn ngồi vào bên người Tiêu Cánh.
Tiêu Cánh trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái.
“Thành thật chút đi, đặt ở chỗ này không được nhúc nhích.”
Tần Cửu Phóng không thực hiện được ý đồ xấu xa, hắn không vui chu môi.
Tiêu Cánh miễn cưỡng mở nắp chai sơn móng tay, bàn chải nhỏ dính đầy nước sơn, ở trên móng tay Tần Cửu Phóng hạ xuống.
Tần Cửu Phóng sợ tới mức nhanh chóng rút tay về, một vệt sơn màu đỏ lập tức dính vào trên quần của Tiêu Cánh. Tiêu Cánh híp mắt uy hϊếp nhìn hắn.
“Em chơi trò gì thế, đàn ông không thể xài thứ này nha, đi ra ngoài người ta nhìn thấy sẽ nghĩ anh thế nào đây.”
“Anh mấy ngày hôm trước làm một bàn toàn sâu bọ cho em ăn, bẻ gãy tay của em, hôm nay thiếu chút nữa đốt luôn nhà.”
Tiêu Cánh thực bình tĩnh mở miệng:
“Phạm phải những ba tội lớn, hơn nữa anh cũng nói là chấp nhận mọi hình phạt rồi còn gì. Lúc này lùi bước anh liền không phải nam tử hán đại trượng phu nữa, nói không giữ lời.”
“Vậy… em đánh anh một trận đi.”
Thà rằng bị đánh cũng không sơn móng tay đâu! Hắn chịu không nổi loại tra tấn này!
“Tay em đau, không thể sử dụng hình phạt đó được.”
Không muốn! Nhưng mà, không được cũng phải được. Hắn nếu nói không được, Tiêu Cánh liền sẽ không vui. Không đáp ứng Tiêu Cánh, lỡ đâu em ấy lại đòi ly hôn thì không hay rồi.
“Em cho anh quỳ bàn giặt được không?”
Thà rằng quỳ bàn giặt quần áo, thật sự!!!
“Quỳ bàn giặt quần áo cũng thể đạt được tác dụng lớn nhất, phải để cho anh chạm tới giới hạn lớn nhất, như vậy anh sẽ không dám làm ra mấy chuyện kinh thiên động địa nữa.”
Tiêu Cánh cười phi thường ôn nhu.
Tần Cửu Phóng vẻ mặt khó xử rối rắm chán ghét không đồng ý, nhưng lại không dám từ chối, nhìn Tiêu Cánh cười tủm tỉm uy hϊếp, cuối cùng vẫn là run run vươn tay ra, đặt bàn tay trên đùi của Tiêu Cánh.
“Được… được rồi, nhưng mà em không thể sơn hết mười ngón được. Nếu không anh không dám ra đường mất.”
Hắn nghĩ tới viễn cảnh bản thân mười ngón tay sơn màu đỏ thẫm đi ra đường, bản thân bất giác rùng mình một cái.
“Ừ, chỉ sơn ngón áp út này thôi, không cho anh bôi đâu đó. Cái này giữ được bao lâu?”
“Nói là một tháng.”
“Vậy thì một tháng, trong một tháng anh không được bôi đi.”
Rất nhanh liền sơn xong, tuy rằng tay Tần Cửu Phóng vừa to vừa thô lại còn không trắng nõn, một chút nữ tính quyến rũ đều không có, bất quá, Tiêu Cánh sơn xong nình trái nhìn phải đều cảm thấy cao hứng.
“Để cho khô. Không cho anh lộn xộn.”
Tần Cửu Phóng nhe răng nhếch miệng xoè năm ngón tay, cái này là chơi trò gì chứ, bàn tay nam tính như vậy mà có một ngón tay sơn đỏ. Bất quá quay đầu nhìn thấy khóe miệng Tiêu Cánh không ngừng cười, được rồi, dù sao người khác sau lưng nói gì hắn cũng không nghe thấy, mỗi ngày giặt quần áo, lau nhà rửa chén, màu sơn chắc chắn sẽ mau phai đi. Hiện tại cứ để cho em ấy vui vẻ là được rồi.
Tuy nhiên lần trừng phạt này của Tiêu Cánh đã thành công để lại trong lòng Tần Cửu Phóng bóng ma. Phỏng chừng đời này khi nhìn đến bóng bay tay hắn sẽ phát run. Mỗi khi có ý tưởng mới lạ thì hắn lại nghĩ đến cái móng tay màu đỏ thẫm kia, thật đáng sợ.
Không chừng nếu lại làm Tiêu Cánh tức giận, thì sẽ không còn là sơn móng tay dễ dàng như vậy, không chừng sẽ là mang giày cao gót cùng váy ngắn đi dạo trên đường phố đó.
Đánh chết hắn cũng không dám lại làm Tiêu Cánh tức giận.
Tiêu Cánh một đêm tâm tình vô cùng tốt, ngủ đặc biệt ngon hơn mọi ngày.
Tần Cửu Phóng không lại không may mắn như vậy, hắn nhìn cái móng tay đỏ chói của mình bừng cái, trong lòng vô cùng sốt ruột. Tần Cửu Phóng hắn cảm thấy trên chiến trường hắn là anh hùng, nhưng tình trường thì là cẩu hùng. Hắn thật sự vô cùng áp lực đó!!!
Áp lực nhiều như vậy hắn thật sự cần phát tiết một chút, mà cách phát tiết tốt nhất chính là vận động, vận động càng nhiều càng tốt. Vì thế trời chưa sáng hắn đã bỏ đi ra ngoài chạy bộ. Tiêu Cánh đi làm đi rồi hắn vẫn chưa trở về.
Để lại cho Tiêu Cánh một tờ giấy nhắn ‘ anh đi chạy bộ, chờ anh mua đồ ăn sáng về cho em’.
Tiêu Cánh chờ một buổi sáng, mắt thấy hội nghị đã sắp bắt đầu thì không đợi hắn nữa, sáng sớm mà Tần Cửu Phóng đã chạy đi đâu chứ?
…
Tần Cửu Phóng chạy một hơn đến một bãi đất trống chợt dừng lại, trong đầu đột nhiên loé lên tinh quang.
“Ai ya, mình đúng là cái đồ ngu ngốc. Tiêu Cánh cũng là đàn ông cơ mà, không thể dùng phương pháp theo đuổi nữ nhân để theo đuổi em ấy. Dụng tâm chính là phải ở góc độ của em ấy mà suy nghĩ.”
“Nếu mình là Tiêu Cánh, mình sẽ cần cái gì? Một kẻ đơn độc bị người ức hϊếp mà không có người giúp đỡ thì sẽ cần gì? Không phải là rõ ràng rồi sao!”
Đúng là sách vở nói không sai, sáng sớm chạy bộ sẽ khiến cho con người ta thông minh hơn nhiều nha~!!!
Một người cái gì là quan trọng nhất? Một người có tiền nhưng thường xuyên bị ngáng chân thì cái gì quan trọng nhất?
LÀ AN TOÀN!!!!
Tiêu Cánh nói em ấy từ mười mấy tuổi học TaeKwonDo, nhưng sẽ mạnh được bao nhiêu, lúc đánh nhau em ấy làm sao không bị thương chứ? Em ấy bị ức hϊếp còn không phải do bên cạnh không có mình bảo vệ sao? Công tác dẫn đến bản thân không thể mỗi ngày bảo hộ Tiêu Cánh, vậy thì tìm người bảo vệ cho em ấy là được rồi.
Chuyện này thì hoàn toàn không có gì khó, Tần Cửu Phóng hắn trước nay quen biết rộng rãi, hắn có giao tình tốt với một số chiến hữu đã xuất ngũ. Hiện tại nhờ bọn họ đến bảo vệ Tiêu Cánh không phải xong rồi sao? Có đoàn luật sư, đoàn nhân viên toàn là tinh anh, thì sao không thể cho em ấy thêm một đoàn vệ sĩ chứ.
Hơn nữa, có thời gian nhất định phải dạy Tiêu Cánh một số công phu. Vừa có cơ hội tăng tiến tình cảm, còn có thể giúp em ấy an toàn, quan trọng là có thể tiếp xúc thân thể.
Tần Cửu Phóng cười hề hề tưởng tượng chuyện sau này.
0
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
