TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 18
Chương 7.2

“Xì! Đúng là lão già xấu xa!”

Bọn họ chẳng phải loại người không có đất đai để ở hay sao?

Mà thực ra... họ đúng là chẳng có lấy một mảnh đất thật.

Giờ đây một mẫu đất giá đến vài chục triệu, có muốn bán thân cũng không đủ tiền mua nữa rồi!

Huống hồ gì, ai chẳng biết nghề võ giả xưa nay vốn là phải ra ngoài săn gϊếŧ dị thú nửa tháng, rồi lại quay về thành phố căn cứ nghỉ ngơi nửa tháng?

Tám chàng trai cô gái trẻ tuổi đồng loạt trừng mắt nhìn ba người nhà Tống Miên Miên, ngay cả mấy con thú khế ước nhỏ còn là ấu tể bên cạnh bọn họ cũng bắt chước dáng vẻ chủ nhân, dùng ánh mắt dữ dằn như hổ con mà nhìn ba người nhà họ Tống.

Chú mèo đen nhỏ đang nằm trên lòng bàn tay Tống Miên Miên, được cô gái nâng niu trong tay, khẽ động động tai, cặp mắt mèo lười biếng lướt qua đám ấu thú phía dưới. Rõ ràng chỉ là một con mèo nhỏ đáng yêu với đôi mắt tròn xoe, thế nhưng đám thú khế ước non lại cảm thấy cổ mình như bị gió lạnh thổi qua.

“Ê, Tống Miên Miên, cậu không ở lại... Tống gia trang nữa sao?”

Trong đám đông, có người nhìn thấy ba người nhà Tống Miên Miên nói xong câu đó thì lập tức lên xe, đóng cửa, không có chút do dự, không định dừng lại, liền tò mò lên tiếng hỏi.

Thế nhưng còn chưa nói hết câu, bụng cậu ta đã bị khuỷu tay của một người bên cạnh thúc mạnh một cái. Mấy người còn lại cùng quay đầu lại, đồng loạt trừng mắt nhìn cậu.

Mãi đến khi chiếc xe bán tải cũ kỹ kia lắc lư rời khỏi bãi đỗ xe, cả đám mới bắt đầu thi nhau mở miệng:

“Cậu gọi cô ta làm gì? Chỉ là một tinh linh trồng trọt cấp thấp mà dám vênh váo coi thường bọn mình. Để xem cô ta sống ở ngoài kia, nơi chỉ toàn cà chua để ăn thì sống nổi không!”

“Là hậu duệ của gia tộc, gia tộc đã bỏ ra bao nhiêu tài nguyên cho cô ta. Vậy mà vừa có được một tinh linh trồng trọt đã không nghĩ đến việc ở lại giúp đỡ gia tộc, đúng là thứ vong ân phụ nghĩa!”

“May mà gia chủ đã đuổi cô ta ra khỏi Tống gia từ sớm. Chứ để thứ vong ân như vậy ở lại, thì chẳng khác nào rước xui xẻo cho cả gia tộc!”

“Đúng đấy! Theo quy định của gia tộc, bất cứ ai làm việc cho gia tộc dù có bị thương tàn phế, chỉ cần còn sống, gia tộc sẽ lo hết mọi chi phí sinh hoạt. Cái quy định này dành cho những người liều mình vì gia tộc thì còn chấp nhận được. Nhưng một kẻ như Tống Miên Miên, thiên phú thì kém, cả đời chưa chắc đã nuôi được thêm tinh linh nào nữa, chẳng phải sẽ thành gánh nặng cho gia tộc mãi mãi sao?!”

Chàng trai vừa định gọi Tống Miên Miên lại, giờ chỉ biết đứng một bên, gãi đầu ngượng ngùng.

Mấy lời mà đám bạn vừa nói, nghe qua thì… hình như cũng có lý.

Nhưng mà… chẳng phải là do gia chủ đã đuổi Tống Miên Miên ra khỏi Tống gia trước, rồi cô ta mới có được tinh linh trồng trọt sao? Người ta rời đi cũng là lẽ đương nhiên thôi mà…

Huống hồ...

Tống gia từ trước đến nay vẫn luôn theo nguyên tắc bồi dưỡng những người có tư chất, nhưng chưa từng ép ai ở lại. Bởi nếu ép buộc, nhỡ đâu sinh lòng bất mãn rồi gây rối trong nội bộ thì sao?

Thực ra, hằng năm cũng có không ít võ giả rời khỏi gia tộc để ra ngoài rèn luyện.

Vậy nên trường hợp như của Tống Miên Miên… đâu thể gọi là vong ân phụ nghĩa chứ?

Dù nghĩ thế, chàng trai ấy cũng không dám nói ra nửa lời.

Có câu bạn mình nói cũng đúng: Tống Miên Miên thiên phú kém, mười hai năm mới nuôi được một tinh linh nhỏ. Mà nghề trồng trọt sư thì đến 35 tuổi năng lực đã bắt đầu suy giảm, rất có thể cô cả đời này cũng không thể nuôi thêm tinh linh nào nữa. Đã thế, trồng trọt sư lại không phải ra ngoài chiến đấu, nên tuổi thọ thường rất dài...

“Đúng rồi! Cô ta muốn đi thì cứ đi! Chúng ta cũng chẳng cần giữ lại, để khỏi phải lãng phí tài nguyên của gia tộc!”

Câu này vừa thốt ra, lập tức được cả đám gật gù tán thành.

4

0

4 tuần trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.