TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Chương 7.1

Lông mày Tống Lăng Sương nhíu chặt, ánh mắt vốn hờ hững cũng trở nên sắc bén.

Nếu nói trên đời này cô căm ghét ai nhất, thì chắc chắn đó là Tống Miên Miên!

Cũng giống như mọi cô gái khác, Tống Lăng Sương yêu cái đẹp.

Dù linh thú khế ước của cô rất mạnh mẽ, cô vẫn cực kỳ chán ghét cảnh phải ra ngoài chiến đấu với dị thú bẩn thỉu, lấm lem bùn đất, quần áo đầy máu me, vừa xấu xí vừa khổ sở. Có khi cả mấy ngày ngoài kia không được tắm rửa, khổ không tả xiết.

Vì không có thiên phú trồng trọt, từ nhỏ cô đã phải huấn luyện đủ loại kỹ năng cận chiến trong gia tộc, lăn lộn dưới cát nóng, trong bùn lầy, mỗi ngày người ngợm lấm lem, vết bầm tím khắp nơi. Ngay cả mái tóc dài yêu thích cũng bị cha bắt cắt ngắn để tránh nguy hiểm khi săn dị thú bên ngoài.

Còn Tống Miên Miên thì sao?

Từ nhỏ đến lớn chẳng cần tham gia huấn luyện, trồng trọt sư chỉ cần vui vẻ ở lại trang viên, mỗi ngày chăm sóc hoa cỏ, đi dạo ngoài ruộng là xong.

Nắng lên, mưa xuống, cô ta còn có thể viện cớ ở lì trong nhà xem TV ăn khoai tây chiên.

Nhìn cô ta mặc chiếc váy trắng sạch sẽ xinh đẹp, còn mình thì dơ bẩn trong bộ đồ đen lấm máu, Tống Lăng Sương thực sự không thể nào ưa nổi cô gái đó.

Thế nên, khi cha hỏi cô có sẵn lòng đính hôn với Tống Hạo hay không, cô lập tức đồng ý.

“Ở lại trang viên Tống gia thì sao chứ? Trong gia tộc thiếu gì trồng trọt sư?” Tống Lăng Sương lạnh lùng nói. “Trồng trọt sư không thể duy trì liên tục việc bồi dưỡng tinh linh, chẳng qua cũng chỉ là hàng lỗi mà thôi.”

“Lăng Sương nói đúng, với cái loại thiên phú mười hai năm mới trồng được một tinh linh thế kia, lương thực cô ta trồng ra e là còn chẳng đủ cho bản thân ăn.” Cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao phụ họa.

“Tinh linh cấp thấp chỉ có thể quản lý một mẫu đất, mà cà chua lại là loại cây trồng rẻ nhất, làm sao kiếm được lợi nhuận cho gia tộc? Còn chẳng bằng sau này chúng ta thành võ giả cấp cao, tùy tiện đi săn một con dị thú cấp cao, cũng kiếm được nhiều hơn!”

Thật ra, không chỉ Tống Lăng Sương, mà hầu hết những cô gái cùng thời thường xuyên huấn luyện ở chung sân với cô, ai nấy đều mang tâm lý như vậy.

Từng có thời gian, Tống Miên Miên vì có thiên phú trồng trọt, lại trắng trẻo xinh xắn, là tâm điểm chú ý trong lứa của bọn họ, được gia tộc ưu ái, dồn dập rót tài nguyên. Khi bọn họ lăn lộn giữa bùn đất, cô ta lại có thể ung dung đứng dưới tán cây hóng gió. Tất cả đều ghen tị, đố kỵ, nhưng lại không dám chống lại uy quyền của gia tộc.

Thế rồi, sau khi Tống Miên Miên mãi không thể bồi dưỡng ra tinh linh, bị kết luận là không thể trở thành trồng trọt sư, họ tuy không dám công khai phản đối gia tộc, nhưng thấy gia tộc từng chút một thu lại tài nguyên dành cho cô ta, không còn che chở nữa, thì trong lòng bắt đầu hả hê, bắt đầu trút hết oán hận, uất ức ngày xưa lên đầu cô.

Tống Miên Miên chưa từng trải qua huấn luyện đặc biệt, yếu đuối chẳng nâng nổi thứ gì, cũng chỉ có thể đứng đó chịu đựng hết thảy sự bắt nạt, giễu cợt.

Vậy mà giờ đây, cái “phế vật” mà bọn họ tưởng suốt đời sẽ bị giẫm dưới chân, lại đột nhiên đứng dậy, còn bồi dưỡng được tinh linh, trở thành trồng trọt sư chân chính. Địa vị cô rồi sẽ nhanh chóng vượt qua bọn họ.

Làm sao những kẻ đã quen đạp cô dưới chân có thể dễ dàng chấp nhận được điều đó?

“Ông bà, chúng ta về thôi.” Tống Miên Miên cuối cùng cũng dỗ được tinh linh cà chua nhỏ, cô nhìn thấu những cảm xúc che giấu trong ánh mắt của đám người kia. Cãi nhau với loại người này thực sự chẳng có ý nghĩa gì, chi bằng về sớm luyện dị năng thì hơn.

“Đi thôi.” Tạ Thục Anh lúc này cũng không buồn dây dưa với lũ thanh niên kia nữa. Không cùng chí hướng, không thể đồng hành. Từ nay về sau, bọn họ sẽ không quay lại Tống gia thêm lần nào!

Chỉ có Nghiêm Đức Giang, khi ngồi lên ghế lái xe, vuốt râu chậm rãi nói:

“Hiện tại khoai lang và khoai tây rẻ nhất, cũng đã có giá 50 đến 60 đồng một cân. Cà chua tuy rẻ, nhưng giá cũng dao động từ 55 đến 65 đồng một cân.”

Một đám thanh niên đứng bên đều mờ mịt: “???”

“Có tinh linh rồi, khí hậu ở thành phố Kim Ô có thể trồng cà chua bốn mùa. Mỗi mẫu cà chua cho sản lượng khoảng 4.000 đến 5.000 kg. Tính ra một năm thu nhập cũng tầm 1,8 đến 2 triệu.”

Mọi người: “???”

“Một con dị thú cấp 2, giá nguyên liệu chính chỉ khoảng 200 đến 1.000 đồng, thịt chỉ khoảng 10 đồng/kg, mà tỷ lệ thịt chỉ khoảng 40%. Dị thú hoàng dương chúng mày vừa săn được, dù là loại lớn nhất trong dị thú cấp 2, cũng chưa đến hai tấn.”

“Nếu bán cho các chủ lò mổ theo mức chiết khấu 50%, hai con hoàng dương kiếm được chừng hơn 20.000. Tám người chúng mày chia đều, mỗi người được tầm 3.000.”

Mọi người: “?”

Nghiêm Đức Giang chậm rãi kết luận, giọng nói đầy thâm ý:

“1,8 triệu chia cho 2.500 = 600.”

“Ta thấy võ giả có cày cả năm không nghỉ, ngày nào cũng ra ngoài săn gϊếŧ, thì việc gϊếŧ được 600 con hoàng dương cũng không dễ dàng gì. Chưa kể còn phải dùng đến thuốc, vũ khí, xe cộ…”

“Huống chi… đất mà nhà cháu gái ta trồng là đất nhà, không tốn tiền thuê.”

Mọi người: “?”

Mọi người: “!”

Mẹ kiếp! Cái lão già này rõ ràng đang mỉa mai tụi mình cả năm không kiếm nổi tiền bằng một mẫu cà chua! Mà còn nhân tiện khoe luôn nhà có hai mẫu đất nữa, đúng là loại nhà giàu nứt đố đổ vách!

4

0

4 tuần trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.