TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 19
Chương 8.1

Chiếc xe bán tải cũ kỹ phát ra tiếng kêu ì ạch khi chạy dọc theo con đường.

Tống Miên Miên ngồi cạnh cửa sổ, ánh mắt không chớp nhìn chăm chú ra ngoài.

Rời khỏi trang viên Tống gia, khung cảnh của thành phố Kim Ô khiến cô hết sức kinh ngạc, những tòa cao ốc chọc trời mọc lên san sát, cao vυ"t tận mây xanh, che khuất cả ánh nắng mặt trời. Những cây cầu, tuyến đường bằng kim loại đan xen tầng tầng lớp lớp, như thể một mê cung khổng lồ mang hơi thở kỳ ảo.

Vì nhà cửa quá dày đặc, nên dù là ban ngày, ánh sáng mặt trời cũng không thể len lỏi đến từng ngóc ngách trong thành phố.

Nhiều con phố u ám phải nhờ vào ánh đèn đường lập lòe mới có chút ánh sáng lờ mờ, soi rọi phần nào cho những con hẻm tối tăm phía dưới.

Ngã tư đường xe cộ đông nghịt, tắc nghẽn không lối thoát.

Hai bên đường người người vội vã, ai cũng mang vẻ gấp gáp. Những thú khế ước đủ hình dạng, dáng vẻ ngoan ngoãn bước theo sau chủ nhân.

Trên đường rất hiếm có tiếng cười đùa, nhưng nét mặt của người dân lại tỏ ra thoải mái và dễ chịu. So với thời tận thế khi con người lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng, thì tinh thần của họ bây giờ rõ ràng đã tốt hơn nhiều.

Thế nhưng ánh sáng mờ mịt, không gian u ám, chật chội, ẩm thấp và oi bức tất cả đều hòa quyện vào nhau, vẫn khiến người ta có cảm giác áp lực nặng nề, khó thở.

“Cháu chưa từng đến khu này đúng không? Đây là khu nhà thuê giá rẻ do thành phố quy hoạch, điều kiện nơi này đúng là kém hơn nhiều so với các khu khác.”

Tạ Thục Anh – bà ngoại của Miên Miên cũng đưa mắt nhìn ra ngoài theo ánh nhìn của cháu, rồi chỉ vào những tòa nhà cao tầng san sát nhau: “Nhà ở đây giá rẻ lắm, chỉ khoảng 400 đồng một tháng thôi, nhưng môi trường thì không được tốt lắm, quanh năm gần như không có ánh mặt trời. Người ở dưới tầng 70 trở xuống thường chỉ được tắm nắng đôi chút vào mùa đông.”

“Nhưng cháu yên tâm, khu nhà chúng ta ở tốt hơn bên này nhiều.”

Bà nhẹ nhàng xoa đầu Miên Miên, kéo cô vào lòng, sợ cháu không còn nhớ gì về những năm tháng trước sáu tuổi: “Nhà mình ở gần nguồn nước, lại nằm gần rìa lá chắn phòng hộ nên không có nhiều nhà cao tầng, ánh nắng dễ chịu lắm.”

Chú mèo đen nhỏ nằm bên ghế, khẽ ve vẩy cái đuôi nhỏ chỉ bằng ngón tay cái, cặp mắt xanh biếc như bảo thạch liếc nhìn bà lão một cái rồi lại rũ xuống.

Quả thật, khu vực rìa của lá chắn phòng hộ có điều kiện sống tốt hơn nhiều so với khu nhà thuê này nhưng cũng nguy hiểm hơn gấp bội.

Lá chắn của thành phố Kim Ô chỉ có thể ngăn cản dị thú và thực vật biến dị cấp 7 trở xuống. Một khi dị thú mạnh vượt qua được và xông vào, nơi chịu tổn thất đầu tiên chính là khu vực nông trường ở rìa phòng hộ.

Còn khu nhà thuê này mặc dù chật chội lại phải chen chúc, một hộ sát bên một hộ, thậm chí quanh năm không thấy mặt trời…

Tuy nhiên, do khoảng 70% dân số ở mỗi thành phố đều sống trong khu nhà thuê giá rẻ, nên để tránh tình trạng dị thú xâm nhập gây thương vong lớn, các khu nhà thuê này thường được quy hoạch gần trung tâm thành phố, ngăn cách với vùng ngoại ô bởi một vùng đất rộng gồm nông trại, nhà máy và các cơ sở sản xuất.

Một khi có dị thú tấn công, lực lượng cảnh sát và quân đội sẽ lập tức chặn chúng lại từ vòng ngoài.

“Chậc…”

Quả nhiên là nhà này nghèo thật.

Chú mèo giàu nứt vách, sở hữu cả biệt thự nông trại lẫn siêu xe hạng sang, tài sản nhiều đến mức chính nó cũng không đếm xuể, khẽ run đôi tai rồi theo phản xạ khép hai chân trước vào lòng, tạo dáng nằm đặc trưng của một chú mèo “nông dân”, gương mặt đầy vẻ u sầu.

Mấy người nghèo thế này… liệu có nổi tiền đặt báo “Viêm Thành Nhật Báo” không?

Nếu không đọc báo thì làm sao biết được tình trạng cơ thể mình chứ?

Mặc dù thành phố Kim Ô là đô thị trực thuộc căn cứ Nhật Viêm và do nó quản lý, nhưng thực tế, khoảng cách giữa Kim Ô và Nhật Viêm vẫn còn hơn trăm kilomet vùng hoang dã. Với thân thể của một chú mèo con, nếu muốn băng qua được khu vực hoang dã này… thì khả năng cao chỉ có thể là biến thành… phân của một con dị thú cỡ lớn nào đó mà thôi.

Chú mèo đen nhỏ sắc mặt u ám, nằm dài trên ghế, đến cả cái đuôi cũng lười cử động.

Trong lúc Tống Miên Miên và Tạ Thục Anh trò chuyện, chiếc xe bán tải đã từ từ rời khỏi khu nhà giá rẻ, tiến vào khu Tây Bắc – nơi nhà họ Nghiêm sinh sống.

Vừa bước chân vào khu Tây Bắc, Tống Miên Miên lập tức cảm nhận được sự khác biệt, nhà cửa nơi đây thấp hơn hẳn, các cánh đồng và nhà máy trải rộng khắp nơi. Ánh nắng mùa hè xuyên qua cửa kính xe chiếu rọi lên làn da trắng ngần của cô gái, ấm nóng đến bỏng nhẹ.

Nếu chỉ nhìn thoáng qua, khung cảnh trước mắt này giống hệt thành phố An Ninh trước ngày tận thế yên bình, trật tự.

“Tiếc là chỉ cần nhìn kỹ một chút là có thể nhận ra sự khác biệt.”

Tống Miên Miên thầm nghĩ trong lòng khi dõi mắt nhìn phong cảnh bên ngoài: “Ngoài ruộng đồng và ban công cá nhân ra, tất cả các khu vực công cộng đều không có mảng xanh hay bất kỳ công trình cây xanh nào. Ngay cả khu hành chính trung tâm cũng không có lấy một bụi cây, chỉ toàn là kim loại lạnh lẽo và tường đá xám xịt.”

Lý do không chỉ bởi quỹ đất thành phố nhỏ và dân số đông, mà chủ yếu là vì dù các thành phố có lớp lá chắn bảo vệ ngăn được hơn 99% lượng phóng xạ bên ngoài thì vẫn có lượng nhỏ phóng xạ rò rỉ tồn tại trong thành phố.

“Mà phóng xạ sẽ khiến thực vật bị biến dị. Nếu không kịp thời loại bỏ, sẽ gây nguy hiểm cho cộng đồng.”

Vì thế, ngày nay dù là thành phố nào cũng đều không còn các công viên cây xanh hay đường phố rợp bóng cây như xưa nữa.

“Chíp chíp chíp!”

Tinh linh cà chua nhỏ thấy chủ nhân cứ mải mê nhìn ra ngoài cửa sổ, liền giơ móng nhỏ níu lấy vạt áo trắng của Tống Miên Miên, rồi hì hục leo lên vai cô, lắc lư đôi chân bé xíu, cũng tò mò ngó ra ngoài như một đứa trẻ háo hức khám phá thế giới.

Chú mèo đen nhướng mắt nhìn một người và một tinh linh, hắt hơi một cái rồi quay mặt sang hướng khác, nhắm tịt mắt lại như thể: “Thấy cái gì cũng phiền, khỏi nhìn cho đỡ mệt”.

Từ trang viên nhà họ Tống ở Đông An đến nhà họ Nghiêm ở Tây Bắc, tổng cộng phải chạy xe hơn ba tiếng đồng hồ.

4

0

4 tuần trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.