0 chữ
Chương 49
Chương 49
Trước mắt cứ trấn an sinh viên này đã, dù sao người mở miệng đã đòi sa thải và ghi tội học sinh khác thì không hiền lành gì.
"Một khi sự việc được xác định là sự thật, nhà trường nhất định sẽ xử lý nghiêm túc và sẽ không bao giờ dung túng."
Giản Du Ninh nghe rất nhiều lời chiếu lệ rồi, nhưng làm sao cô chịu bỏ qua dễ dàng theo ý đối phương được?
Cô quét mắt qua mặt hiệu trưởng Khuông, khóe môi nhếch lên: “Toàn bộ cuộc trò chuyện giữa cô Lưu và em đã bị ghi âm lại. Bằng chứng này đủ để chứng minh rằng lời em nói là thật.”
Nụ cười của cô có vẻ bình thường, nhưng khi nhìn kỹ hơn thì nó ẩn chứa sự khinh thường và quyết tâm không thể nhận ra.
Vừa nói, Giản Du Ninh vừa lấy bút ghi âm ra, giọng lạnh lùng hơn trước rất nhiều: "Hiệu trưởng, có muốn em phát lại cho thầy nghe không?"
Ông ta còn chưa tỉnh táo lại, theo bản năng hỏi ngược lại:
“Ghi âm chuyện gì?”
“Bằng chứng cô Lưu làm khó người ta, nhận hối lộ, đối xử không tốt với học sinh.”
Hiệu trưởng Khuông ho nhẹ một tiếng, càng cảm thấy học sinh trước mắt khó chơi, giọng điệu không tự chủ được dịu đi: “Tôi biết em bị oan, nhưng em cũng phải tin tưởng nhà trường sẽ không bỏ qua cho người nào làm chuyện trái luật. Em hãy giao ghi âm lại cho tôi trước, đợi tôi làm xong việc dang dở sẽ bắt đầu điều tra ngay lập tức. Ai đáng bị sa thải, bị xử phạt đều sẽ nhận được trừng phạt khiến em vừa lòng"
Giản Du Ninh nhìn xuống sàn đá cẩm thạch và giữ im lặng.
Ha ha, lại một người xem cô là đồ ngốc.
Tưởng cô là kiểu người ngoan ngoãn nghe lời à?
Hiệu trưởng Khuông thấy Giản Du Ninh không chịu trả lời thì nói tiếp:
“Lời tôi vừa nói là cách giải quyết nhanh nhất và tốt nhất, em không nói chuyện chẳng lẽ là cảm thấy không hài lòng chỗ nào?”
Giản Du Ninh dời ánh nhìn khỏi mặt đất, chuyển qua cây cối um tùm ngoài cửa sổ, trên lá cây phủ đầy bụi.
Giản Du Ninh chân thành đưa ra đề nghị: “Em là đương sự, không ai biết rõ chuyện này hơn em, trong tay em nắm bằng chứng, từng chi tiết đều cực kỳ rõ ràng, em cảm thấy căn bản không cần điều tra. Hoặc có thể gọi cô Lưu, Chu Khiết đến phòng hiệu trưởng đối chất."
Ông ta có chút đâm lao phải theo lao, khó xử nói:
“Tôi còn bận chút việc.”
Trong giọng nói của hiệu trưởng Khuông đã lộ ra một chút không vui.
Giản Du Ninh không thèm để ý: “Không sao, em sẵn lòng chờ. Chỉ cần nhà trường đồng ý cho em một kết quả thì chờ bao lâu đều được.”
Ông ta không nói nên lời khi nghe điều này.
Thái độ của đối phương cứng rắn đến không ngờ, ông ta không biết phải làm sao.
Nhưng trong thâm tâm ông ta không muốn quản chuyện này.
Hiệu trưởng Khuông cảm thấy ghét cô sinh viên không biết điều này, đã dỗ dành, khuyên nhủ rồi, ông ta đành trả lời một cách công thức: “Tôi thực sự rất bận, không thể giải quyết chuyện này trong thời gian ngắn được. Nếu em muốn chờ thì cứ chờ, còn không chờ được gì thì . . . không liên quan tôi.”
Hôm nay đa số học sinh trong trường sẽ rời đi, câu giờ qua hôm nay, chờ tới khi khai giảng mới giải quyết tiếp được.
Lúc đó ai còn nhớ chuyện này.
Giản Du Ninh không thèm bận tâm, khẽ gật đầu, quay người muốn rời đi.
Hiệu trưởng Khuông không ngờ cô không cãi cọ, rời đi dứt khoát, cảm thấy có chút kinh ngạc.
Nhưng nhìn cô bước chân kiên định, không quay đầu lại, ông ta không kiềm được nâng lên âm thanh hỏi một câu:
“Em đi đâu vậy?”
Giản Du Ninh thản nhiên nói:
“Đi lễ đường lớn của trường học.”
Hiệu trưởng Khuông đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn:
“Em đến đó làm gì?”
Hôm nay là ngày cuối cùng của hoạt động thực tiễn, nhà trường đã mời rất nhiều người nổi tiếng và phóng viên truyền thông đến chung vui.
Nghĩ tới một khả năng, hiệu trưởng Khuông sắc mặt tái nhợt.
Giản Du Ninh dừng lại, quay người và nghiêm túc trả lời: "Nếu hiệu trưởng không thể giúp em đòi lại công bằng, vậy thì em không còn cách nào khác ngoài đưa chuyện này ra ánh sáng.”
Dùng dư luận để gây áp lực lên nhà trường.
Cuối cùng, cô nói thêm: "Hiệu trưởng nhanh chóng giải quyết chuyện của mình đi, chuyện của em không làm phiền thầy nữa.”
Ông ta muốn chửi thề.
Tại sao học sinh này lại khó đối phó như vậy? Nói gì mà không làm phiền ông ta? Nếu để Giản Du Ninh mớm tin cho bên truyền thông thì ông ta phải lo một đống rắc rối.
Khi phóng viên hỏi tại sao không đến gặp lãnh đạo nhà trường, học sinh này nói rằng lãnh đạo nhà trường không quản, vậy là phiền phức to.
Dù sao đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc.
Nghĩ như vậy, hiệu trưởng Khuông nhức đầu, rối rít nói:
"Một khi sự việc được xác định là sự thật, nhà trường nhất định sẽ xử lý nghiêm túc và sẽ không bao giờ dung túng."
Giản Du Ninh nghe rất nhiều lời chiếu lệ rồi, nhưng làm sao cô chịu bỏ qua dễ dàng theo ý đối phương được?
Cô quét mắt qua mặt hiệu trưởng Khuông, khóe môi nhếch lên: “Toàn bộ cuộc trò chuyện giữa cô Lưu và em đã bị ghi âm lại. Bằng chứng này đủ để chứng minh rằng lời em nói là thật.”
Nụ cười của cô có vẻ bình thường, nhưng khi nhìn kỹ hơn thì nó ẩn chứa sự khinh thường và quyết tâm không thể nhận ra.
Vừa nói, Giản Du Ninh vừa lấy bút ghi âm ra, giọng lạnh lùng hơn trước rất nhiều: "Hiệu trưởng, có muốn em phát lại cho thầy nghe không?"
“Ghi âm chuyện gì?”
“Bằng chứng cô Lưu làm khó người ta, nhận hối lộ, đối xử không tốt với học sinh.”
Hiệu trưởng Khuông ho nhẹ một tiếng, càng cảm thấy học sinh trước mắt khó chơi, giọng điệu không tự chủ được dịu đi: “Tôi biết em bị oan, nhưng em cũng phải tin tưởng nhà trường sẽ không bỏ qua cho người nào làm chuyện trái luật. Em hãy giao ghi âm lại cho tôi trước, đợi tôi làm xong việc dang dở sẽ bắt đầu điều tra ngay lập tức. Ai đáng bị sa thải, bị xử phạt đều sẽ nhận được trừng phạt khiến em vừa lòng"
Giản Du Ninh nhìn xuống sàn đá cẩm thạch và giữ im lặng.
Ha ha, lại một người xem cô là đồ ngốc.
Tưởng cô là kiểu người ngoan ngoãn nghe lời à?
Hiệu trưởng Khuông thấy Giản Du Ninh không chịu trả lời thì nói tiếp:
Giản Du Ninh dời ánh nhìn khỏi mặt đất, chuyển qua cây cối um tùm ngoài cửa sổ, trên lá cây phủ đầy bụi.
Giản Du Ninh chân thành đưa ra đề nghị: “Em là đương sự, không ai biết rõ chuyện này hơn em, trong tay em nắm bằng chứng, từng chi tiết đều cực kỳ rõ ràng, em cảm thấy căn bản không cần điều tra. Hoặc có thể gọi cô Lưu, Chu Khiết đến phòng hiệu trưởng đối chất."
Ông ta có chút đâm lao phải theo lao, khó xử nói:
“Tôi còn bận chút việc.”
Trong giọng nói của hiệu trưởng Khuông đã lộ ra một chút không vui.
Giản Du Ninh không thèm để ý: “Không sao, em sẵn lòng chờ. Chỉ cần nhà trường đồng ý cho em một kết quả thì chờ bao lâu đều được.”
Thái độ của đối phương cứng rắn đến không ngờ, ông ta không biết phải làm sao.
Nhưng trong thâm tâm ông ta không muốn quản chuyện này.
Hiệu trưởng Khuông cảm thấy ghét cô sinh viên không biết điều này, đã dỗ dành, khuyên nhủ rồi, ông ta đành trả lời một cách công thức: “Tôi thực sự rất bận, không thể giải quyết chuyện này trong thời gian ngắn được. Nếu em muốn chờ thì cứ chờ, còn không chờ được gì thì . . . không liên quan tôi.”
Hôm nay đa số học sinh trong trường sẽ rời đi, câu giờ qua hôm nay, chờ tới khi khai giảng mới giải quyết tiếp được.
Lúc đó ai còn nhớ chuyện này.
Giản Du Ninh không thèm bận tâm, khẽ gật đầu, quay người muốn rời đi.
Hiệu trưởng Khuông không ngờ cô không cãi cọ, rời đi dứt khoát, cảm thấy có chút kinh ngạc.
Nhưng nhìn cô bước chân kiên định, không quay đầu lại, ông ta không kiềm được nâng lên âm thanh hỏi một câu:
“Em đi đâu vậy?”
Giản Du Ninh thản nhiên nói:
“Đi lễ đường lớn của trường học.”
Hiệu trưởng Khuông đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn:
“Em đến đó làm gì?”
Hôm nay là ngày cuối cùng của hoạt động thực tiễn, nhà trường đã mời rất nhiều người nổi tiếng và phóng viên truyền thông đến chung vui.
Nghĩ tới một khả năng, hiệu trưởng Khuông sắc mặt tái nhợt.
Giản Du Ninh dừng lại, quay người và nghiêm túc trả lời: "Nếu hiệu trưởng không thể giúp em đòi lại công bằng, vậy thì em không còn cách nào khác ngoài đưa chuyện này ra ánh sáng.”
Dùng dư luận để gây áp lực lên nhà trường.
Cuối cùng, cô nói thêm: "Hiệu trưởng nhanh chóng giải quyết chuyện của mình đi, chuyện của em không làm phiền thầy nữa.”
Ông ta muốn chửi thề.
Tại sao học sinh này lại khó đối phó như vậy? Nói gì mà không làm phiền ông ta? Nếu để Giản Du Ninh mớm tin cho bên truyền thông thì ông ta phải lo một đống rắc rối.
Khi phóng viên hỏi tại sao không đến gặp lãnh đạo nhà trường, học sinh này nói rằng lãnh đạo nhà trường không quản, vậy là phiền phức to.
Dù sao đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc.
Nghĩ như vậy, hiệu trưởng Khuông nhức đầu, rối rít nói:
0
0
20 giờ trước
20 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
