0 chữ
Chương 48
Chương 48
Cửa mở rộng, Lưu Quế Hà không dám ngăn Giản Du Ninh, sợ hai người tranh chấp bị học sinh đi ngang qua nghe thấy. Bà ta suýt hộc máu trơ mắt nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô.
Không biết tại sao, nghĩ đến ánh mắt trước khi đi của Giản Du Ninh khiến Lưu Quế Hà cảm thấy bất an.
Như thể điều gì đó tồi tệ sẽ xảy ra.
. . .
Giản Du Ninh mới bước ra khỏi tòa nhà văn phòng đã nhìn thấy ba bóng người quen thuộc đang đứng trong bóng râm.
Sau khi nhìn thấy Giản Du Ninh xuất hiện, ba người lẽ ra phải đi trạm ga tàu, sân bay đều bước nhanh về phía cô, rõ ràng là đang sốt ruột chờ đợi.
Nhậm Giai Kỳ vẫn luôn lo lắng, trên mặt không giấu vẻ quan tâm: "Du Ninh, cậu ở một mình nói gì với cố vấn học đường vậy? Bà ta có làm khó cậu không? Bà ta tùy tiện sử dụng quyền lực trong tay, chúng ta có thể đi khiếu nại!”
"Đúng vậy, ba người chúng tớ đều có thể làm chứng cho cậu, tớ ở bên cạnh nhìn thôi đã thấy tức rồi.”
Mặc dù Tô Lan không lên tiếng trong mắt cũng lộ ra kiên quyết.
Nếu Giản Du Ninh muốn làm lớn chuyện thì cô ấy sẽ hủy vé tàu ngay, ủng hộ bạn tới cùng.
Môi Giản Du Ninh mấp máy nhìn vẻ mặt của họ, một cảm giác thỏa mãn và cảm động từ lòng bàn chân chạy lên tim cô.
Giống như hạt giống vươn mình lên mặt đất, làm cô toàn thân tê dại.
Cô lấy tờ hoạt động thực tiễn ra khỏi túi, cười nói:
“Tớ đã nói chuyện ổn thỏa với cố vấn học đường rồi, bà ta cũng đã sửa lại điểm, các cậu yên tâm chưa? Mau đi kêu xe, vì hoạt động thực tiễn giẻ rách này hại chúng ta lâu rồi không về nhà.”
Đỗ Hân Hân thở ra một hơi: “Tớ biết ngay là chúng ta lo lắng vô ích, Giản đại sư ra tay chắc chắn sẽ được như ý muốn.”
Nói vậy nhưng vẻ mặt Đỗ Hân Hân lộ ra lo lắng hỏi:
“Nếu về sau cố vấn học đường làm khó dễ cậu thì sao?”
Giản Du Ninh hơi nhướng mày, chớp mắt nói:
“Vừa rồi Hân Hân cũng nói là Giản đại sư ra tay chắc chắn sẽ được như ý muốn, nên các cậu đừng lo.”
Cô vỗ vai Nhậm Giai Kỳ:
“Được rồi, các cậu đi mau lên.”
Nghe được lời đảm bảo của Giản Du Ninh, ba người không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm, đồng thời lao về phía ký túc xá.
Giản Du Ninh đứng đó, nhìn theo bóng lưng họ, trên môi nở nụ cười chân thành.
Sau khi bóng người hoàn toàn biến mất, Giản Du Ninh lấy máy ghi âm trong túi xách ra rồi đi thẳng đến phòng phó hiệu trưởng.
Hiệu trưởng Trung Truyền bình thường không quản việc, các công việc trong trường học do bốn phó hiệu trưởng giải quyết thay.
Có bốn phó hiệu trưởng, người còn ở lại trường chỉ có Khuông hiệu trưởng.
Sinh viên như cô chịu ấm ức phải tìm người chủ trì công lý.
Vì đang là kỳ nghỉ hè nên trong trường chỉ có học sinh năm ba tham gia hoạt động thực tiễn, vườn trường thường ngày ồn ào lúc này hơi vắng vẻ.
Đưa mắt nhìn, chỉ có thể nhìn thấy rải rác học sinh kéo vali về nhà.
Giản Du Ninh chậm rãi đi qua một nửa khuôn viên trường và đến văn phòng của hiệu trưởng Khuông.
Trong văn phòng có khách của hiệu trưởng Khuông nên Giản Du Ninh cũng không vội, lặng lẽ đứng ngoài cửa chờ.
Hành lang ngoài cửa ngược sáng nên hơi mát lạnh, Giản Du Ninh tùy ý dựa vào bên tường, trong đầu bất giác sửa sang lại từ ngữ.
Hiệu trưởng Khuông ngồi trên ghế tiếp khách, một cô giáo ngồi phía đối diện.
Hai người đang thảo luận một điều, có vẻ như trong thời gian ngắn chưa ra được kết quả.
Cửa không đóng kín, hiệu trưởng Khuông cách khe cửa mơ hồ thấy một học sinh đang đứng chờ.
Ông ta giơ tay ra hiệu cho cô giáo ở trước mắt, sau đó đứng lên mở cửa ra nhìn về hướng Giản Du Ninh.
“Em kia, có chuyện gì cần tìm tôi hả?”
Giản Du Ninh quan sát nhanh hiệu trưởng Khuông:
“Đúng là em có việc muốn tìm thầy.”
Cô không rành về bản tính của hiệu trưởng Khuông, đành phải dựa vào phán đoán riêng.
Cô không đợi hiệu trưởng Khuông trả lời đã ngắn gọn thuật lại hành vi của cố vấn học đường, khách quan nhấn mạnh vai trò của Chu Khiết trong chuyện này.
Sắc mặt Hiệu trưởng Khuông cứng đờ, không ngờ đối phương lại ném vấn đề lớn như vậy vào mình.
Một giây sau, nét mặt của ông ta trở lại hiền hòa, làm bộ dạng giải quyết việc chung:
“Em cũng biết là trường học không thể nào chỉ nghe lời nói một phía từ em. Vậy đi, em hãy về trước, trong vòng hai ngày nhà trường sẽ điều tra cụ thể việc em đã nói.”
Trong trường có quá nhiều chuyện xấu xa trong âm thầm, kéo một cái là lôi ra nguyên chuỗi, ông ta không thể một hơi đắc tội tất cả mọi người.
Không biết tại sao, nghĩ đến ánh mắt trước khi đi của Giản Du Ninh khiến Lưu Quế Hà cảm thấy bất an.
Như thể điều gì đó tồi tệ sẽ xảy ra.
. . .
Giản Du Ninh mới bước ra khỏi tòa nhà văn phòng đã nhìn thấy ba bóng người quen thuộc đang đứng trong bóng râm.
Sau khi nhìn thấy Giản Du Ninh xuất hiện, ba người lẽ ra phải đi trạm ga tàu, sân bay đều bước nhanh về phía cô, rõ ràng là đang sốt ruột chờ đợi.
Nhậm Giai Kỳ vẫn luôn lo lắng, trên mặt không giấu vẻ quan tâm: "Du Ninh, cậu ở một mình nói gì với cố vấn học đường vậy? Bà ta có làm khó cậu không? Bà ta tùy tiện sử dụng quyền lực trong tay, chúng ta có thể đi khiếu nại!”
Mặc dù Tô Lan không lên tiếng trong mắt cũng lộ ra kiên quyết.
Nếu Giản Du Ninh muốn làm lớn chuyện thì cô ấy sẽ hủy vé tàu ngay, ủng hộ bạn tới cùng.
Môi Giản Du Ninh mấp máy nhìn vẻ mặt của họ, một cảm giác thỏa mãn và cảm động từ lòng bàn chân chạy lên tim cô.
Giống như hạt giống vươn mình lên mặt đất, làm cô toàn thân tê dại.
Cô lấy tờ hoạt động thực tiễn ra khỏi túi, cười nói:
“Tớ đã nói chuyện ổn thỏa với cố vấn học đường rồi, bà ta cũng đã sửa lại điểm, các cậu yên tâm chưa? Mau đi kêu xe, vì hoạt động thực tiễn giẻ rách này hại chúng ta lâu rồi không về nhà.”
Đỗ Hân Hân thở ra một hơi: “Tớ biết ngay là chúng ta lo lắng vô ích, Giản đại sư ra tay chắc chắn sẽ được như ý muốn.”
“Nếu về sau cố vấn học đường làm khó dễ cậu thì sao?”
Giản Du Ninh hơi nhướng mày, chớp mắt nói:
“Vừa rồi Hân Hân cũng nói là Giản đại sư ra tay chắc chắn sẽ được như ý muốn, nên các cậu đừng lo.”
Cô vỗ vai Nhậm Giai Kỳ:
“Được rồi, các cậu đi mau lên.”
Nghe được lời đảm bảo của Giản Du Ninh, ba người không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm, đồng thời lao về phía ký túc xá.
Giản Du Ninh đứng đó, nhìn theo bóng lưng họ, trên môi nở nụ cười chân thành.
Sau khi bóng người hoàn toàn biến mất, Giản Du Ninh lấy máy ghi âm trong túi xách ra rồi đi thẳng đến phòng phó hiệu trưởng.
Hiệu trưởng Trung Truyền bình thường không quản việc, các công việc trong trường học do bốn phó hiệu trưởng giải quyết thay.
Có bốn phó hiệu trưởng, người còn ở lại trường chỉ có Khuông hiệu trưởng.
Vì đang là kỳ nghỉ hè nên trong trường chỉ có học sinh năm ba tham gia hoạt động thực tiễn, vườn trường thường ngày ồn ào lúc này hơi vắng vẻ.
Đưa mắt nhìn, chỉ có thể nhìn thấy rải rác học sinh kéo vali về nhà.
Giản Du Ninh chậm rãi đi qua một nửa khuôn viên trường và đến văn phòng của hiệu trưởng Khuông.
Trong văn phòng có khách của hiệu trưởng Khuông nên Giản Du Ninh cũng không vội, lặng lẽ đứng ngoài cửa chờ.
Hành lang ngoài cửa ngược sáng nên hơi mát lạnh, Giản Du Ninh tùy ý dựa vào bên tường, trong đầu bất giác sửa sang lại từ ngữ.
Hiệu trưởng Khuông ngồi trên ghế tiếp khách, một cô giáo ngồi phía đối diện.
Hai người đang thảo luận một điều, có vẻ như trong thời gian ngắn chưa ra được kết quả.
Cửa không đóng kín, hiệu trưởng Khuông cách khe cửa mơ hồ thấy một học sinh đang đứng chờ.
Ông ta giơ tay ra hiệu cho cô giáo ở trước mắt, sau đó đứng lên mở cửa ra nhìn về hướng Giản Du Ninh.
“Em kia, có chuyện gì cần tìm tôi hả?”
Giản Du Ninh quan sát nhanh hiệu trưởng Khuông:
“Đúng là em có việc muốn tìm thầy.”
Cô không rành về bản tính của hiệu trưởng Khuông, đành phải dựa vào phán đoán riêng.
Cô không đợi hiệu trưởng Khuông trả lời đã ngắn gọn thuật lại hành vi của cố vấn học đường, khách quan nhấn mạnh vai trò của Chu Khiết trong chuyện này.
Sắc mặt Hiệu trưởng Khuông cứng đờ, không ngờ đối phương lại ném vấn đề lớn như vậy vào mình.
Một giây sau, nét mặt của ông ta trở lại hiền hòa, làm bộ dạng giải quyết việc chung:
“Em cũng biết là trường học không thể nào chỉ nghe lời nói một phía từ em. Vậy đi, em hãy về trước, trong vòng hai ngày nhà trường sẽ điều tra cụ thể việc em đã nói.”
Trong trường có quá nhiều chuyện xấu xa trong âm thầm, kéo một cái là lôi ra nguyên chuỗi, ông ta không thể một hơi đắc tội tất cả mọi người.
0
0
16 giờ trước
16 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
