0 chữ
Chương 50
Chương 50
“Em khoan đi đã, khoan đi! Có chuyện gì mà chúng ta không thể riêng tư giải quyết, cứ phải dùng biện pháp cực đoan như vậy."
Đối phương nắm trong tay chứng cứ xác thực, hiệu trưởng Khuông không dám làm gì, sợ đối phương làm liều thì mọi người đều tiêu đời.
Giản Du Ninh giả vờ khó hiểu, giọng trong trẻo nói:
“Thì thầy nói là bận việc, hôm nay không giải quyết được mà. Không sao, em hiểu thầy.”
Ông ta suýt nín thở, đã nhìn thấu rồi, học sinh này nắm ngay huyệt chết chỉ chờ ông ta thỏa hiệp.
Hiệu trưởng Khuông bất đắc dĩ nói:
“Trung Truyền là trường của em, không thể suy xét ích lợi cho trường em được sao?”
Ông ta tin tưởng đối phương có thể nghe hiểu được.
Giản Du Ninh mím môi nhíu mày nói với vẻ mặt sầu khổ:
“Ích lợi của chính em còn không bảo vệ được thì sao phải quan tâm đến trường của mình? Em chưa cao thượng đến mức độ này."
Nhìn đối phương giả vờ giả vịt, hiệu trưởng Khuông không biết nên nói cái gì.
Quản thì rắc rối, bỏ mặc cũng phiền phức, đầu óc ông ta xoay chuyển nhanh, cuối cùng khẽ thở dài:
“Tôi sẽ kêu cố vấn học đường của em đến.”
. . .
Lưu Quế Hà bất an đứng trong phòng hiệu trưởng.
Khi ánh mắt rơi vào Giản Du Ninh, bà ta cảm thấy mọi thứ trước mắt đều tối tăm. Từ lúc cô rời đi thì bà ta đã có một loại dự cảm không may.
Không ngờ đến nhanh như vậy.
Hiệu trưởng Khuông không có ấn tượng sâu với Lưu Quế Hà, cũng có nghĩa là bà ta không có chỗ dựa trong trường.
Hiểu được điều này, hiệu trưởng Khuông thầm thở phào, nếu vậy thì dễ giải quyết rồi.
Lúc này sắc mặt ông ta cực kỳ nghiêm túc, ngẫm lại Lưu Quế Hà hại ông ta bị hϊếp bức nên mới dẫn tới một loạt sự tình hiện giờ, giọng ông ta vô cùng lạnh lùng hỏi:
“Cô có thừa nhận những gì Giản Du Ninh nói không?”
Lưu Quế Hà suýt khóc, rốt cuộc bà ta đã chọc vào ma quỷ gì, rõ ràng chỉ là việc nhỏ, bà ta đã xin lỗi rồi mà vẫn bị đưa tới chỗ hiệu trưởng.
Trong tay đối phương có ghi âm, dù Lưu Quế Hà muốn chối cãi cũng không còn cách nào khác, nhỏ giọng nói: “Hiệu trưởng, chuyện này thật sự là tôi bị ma che mắt. Lúc nãy trong văn phòng tôi đã xin lỗi Giản Du Ninh rồi, cũng sửa thành tích của cô ấy thành ưu tú.”
Lông mi phủ một lớp bóng dày dưới mắt Giản Du Ninh.
Cô thản nhiên nói thêm: "Lời xin lỗi của cô không thành thật. Nếu em không có đoạn ghi âm . . . "
Cô còn chưa nói hết câu nhưng mọi người đều hiểu ý cô là gì.
Nếu Lưu Quế Hà biết Giản Du Ninh không nể mặt như vậy thì bà ta đã không xin lỗi miễn cưỡng.
“Cô Lưu đã thừa nhận rồi. Hiệu trưởng, giáo viên không có đạo đức nhà giáo như vậy, em không nghĩ ra cách trừng phạt nào ngoại trừ sa thải.”
Giản Du Ninh sẽ không mềm lòng vì vài giọt nước mắt của Lưu Quế Hà, kiếp trước của cô không đánh trả, thật sự bị ức hϊếp, bây giờ cô chỉ đang đòi lại công lý.
Lưu Quế Hà nghe vậy thật sự khóc: "Hiệu trưởng, tôi thực sự bị ám ảnh nhất thời, tôi hứa sau này sẽ không tái phạm sai lầm như vậy nữa."
Đôi mắt của hiệu trưởng Khuông lóe sáng.
Trong thời gian ngắn, ông ta đã đoán ra tính cách của Giản Du Ninh, hiển nhiên đối phương sẽ không vì Lưu Quế Hà khóc lóc kể lể mà mềm lòng.
Nếu không làm theo mong muốn của Giản Du Ninh thì sẽ còn rườm rà nữa.
Ông ta chốt một câu: "Mọi người đều phải chịu trách nhiệm về hành động của mình, Lưu Quế Hà, lát nữa cô hãy đi làm thủ tục từ chức.”
Mặt Lưu Quế Hà trắng như tờ giấy, chân mềm ngồi bệch xuống đất, nước mắt chảy dài trên mặt trông vô cùng đáng thương.
Giản Du Ninh không thèm ngó Lưu Quế Hà cô quay đầu nhìn hiệu trưởng và hỏi: "Chu Khiết thì sao? Cô Lưu chỉ là đồng phạm, Chu Khiết mới là chủ mưu, em tin tưởng hiệu trưởng sẽ không bảo vệ cô ta chứ nhỉ?"
Chu Khiết là bạn tốt của Khâu Hinh Doanh, đợt ghi tội này xem như cảnh cáo nhỏ.
Hiệu trưởng Khuông không biết gì về Chu Khiết, sợ đắc tội cô ta nên tạm thời không thể trả lời ngay, nhưng Giản Du Ninh lại hùng hổ dọa người.
Ông ta đành cười nói:
“Tất nhiên rồi.”
Phạt ghi tội, nếu tìm được thời cơ thích hợp có thể xóa bỏ, không khó giải quyết, vậy là hai bên đều vừa lòng.
Giản Du Ninh hài lòng, trên mặt nở nụ cười: "Hiệu trưởng quả thực công bằng vô tư, ngay thẳng.”
Tuy được nhận mũ cao nhưng lòng hiệu trưởng Khuông cay đắng, hỏi ra điều mình quan tâm nhất: “Đoạn ghi âm ở đâu?”
Mọi việc đã được giải quyết, Giản Du Ninh cảm thấy thoải mái hơn, cô đứng dậy khỏi ghế:
Đối phương nắm trong tay chứng cứ xác thực, hiệu trưởng Khuông không dám làm gì, sợ đối phương làm liều thì mọi người đều tiêu đời.
Giản Du Ninh giả vờ khó hiểu, giọng trong trẻo nói:
“Thì thầy nói là bận việc, hôm nay không giải quyết được mà. Không sao, em hiểu thầy.”
Ông ta suýt nín thở, đã nhìn thấu rồi, học sinh này nắm ngay huyệt chết chỉ chờ ông ta thỏa hiệp.
Hiệu trưởng Khuông bất đắc dĩ nói:
“Trung Truyền là trường của em, không thể suy xét ích lợi cho trường em được sao?”
Ông ta tin tưởng đối phương có thể nghe hiểu được.
Giản Du Ninh mím môi nhíu mày nói với vẻ mặt sầu khổ:
“Ích lợi của chính em còn không bảo vệ được thì sao phải quan tâm đến trường của mình? Em chưa cao thượng đến mức độ này."
Quản thì rắc rối, bỏ mặc cũng phiền phức, đầu óc ông ta xoay chuyển nhanh, cuối cùng khẽ thở dài:
“Tôi sẽ kêu cố vấn học đường của em đến.”
. . .
Lưu Quế Hà bất an đứng trong phòng hiệu trưởng.
Khi ánh mắt rơi vào Giản Du Ninh, bà ta cảm thấy mọi thứ trước mắt đều tối tăm. Từ lúc cô rời đi thì bà ta đã có một loại dự cảm không may.
Không ngờ đến nhanh như vậy.
Hiệu trưởng Khuông không có ấn tượng sâu với Lưu Quế Hà, cũng có nghĩa là bà ta không có chỗ dựa trong trường.
Hiểu được điều này, hiệu trưởng Khuông thầm thở phào, nếu vậy thì dễ giải quyết rồi.
Lúc này sắc mặt ông ta cực kỳ nghiêm túc, ngẫm lại Lưu Quế Hà hại ông ta bị hϊếp bức nên mới dẫn tới một loạt sự tình hiện giờ, giọng ông ta vô cùng lạnh lùng hỏi:
Lưu Quế Hà suýt khóc, rốt cuộc bà ta đã chọc vào ma quỷ gì, rõ ràng chỉ là việc nhỏ, bà ta đã xin lỗi rồi mà vẫn bị đưa tới chỗ hiệu trưởng.
Trong tay đối phương có ghi âm, dù Lưu Quế Hà muốn chối cãi cũng không còn cách nào khác, nhỏ giọng nói: “Hiệu trưởng, chuyện này thật sự là tôi bị ma che mắt. Lúc nãy trong văn phòng tôi đã xin lỗi Giản Du Ninh rồi, cũng sửa thành tích của cô ấy thành ưu tú.”
Lông mi phủ một lớp bóng dày dưới mắt Giản Du Ninh.
Cô thản nhiên nói thêm: "Lời xin lỗi của cô không thành thật. Nếu em không có đoạn ghi âm . . . "
Cô còn chưa nói hết câu nhưng mọi người đều hiểu ý cô là gì.
Nếu Lưu Quế Hà biết Giản Du Ninh không nể mặt như vậy thì bà ta đã không xin lỗi miễn cưỡng.
“Cô Lưu đã thừa nhận rồi. Hiệu trưởng, giáo viên không có đạo đức nhà giáo như vậy, em không nghĩ ra cách trừng phạt nào ngoại trừ sa thải.”
Lưu Quế Hà nghe vậy thật sự khóc: "Hiệu trưởng, tôi thực sự bị ám ảnh nhất thời, tôi hứa sau này sẽ không tái phạm sai lầm như vậy nữa."
Đôi mắt của hiệu trưởng Khuông lóe sáng.
Trong thời gian ngắn, ông ta đã đoán ra tính cách của Giản Du Ninh, hiển nhiên đối phương sẽ không vì Lưu Quế Hà khóc lóc kể lể mà mềm lòng.
Nếu không làm theo mong muốn của Giản Du Ninh thì sẽ còn rườm rà nữa.
Ông ta chốt một câu: "Mọi người đều phải chịu trách nhiệm về hành động của mình, Lưu Quế Hà, lát nữa cô hãy đi làm thủ tục từ chức.”
Mặt Lưu Quế Hà trắng như tờ giấy, chân mềm ngồi bệch xuống đất, nước mắt chảy dài trên mặt trông vô cùng đáng thương.
Giản Du Ninh không thèm ngó Lưu Quế Hà cô quay đầu nhìn hiệu trưởng và hỏi: "Chu Khiết thì sao? Cô Lưu chỉ là đồng phạm, Chu Khiết mới là chủ mưu, em tin tưởng hiệu trưởng sẽ không bảo vệ cô ta chứ nhỉ?"
Chu Khiết là bạn tốt của Khâu Hinh Doanh, đợt ghi tội này xem như cảnh cáo nhỏ.
Hiệu trưởng Khuông không biết gì về Chu Khiết, sợ đắc tội cô ta nên tạm thời không thể trả lời ngay, nhưng Giản Du Ninh lại hùng hổ dọa người.
Ông ta đành cười nói:
“Tất nhiên rồi.”
Phạt ghi tội, nếu tìm được thời cơ thích hợp có thể xóa bỏ, không khó giải quyết, vậy là hai bên đều vừa lòng.
Giản Du Ninh hài lòng, trên mặt nở nụ cười: "Hiệu trưởng quả thực công bằng vô tư, ngay thẳng.”
Tuy được nhận mũ cao nhưng lòng hiệu trưởng Khuông cay đắng, hỏi ra điều mình quan tâm nhất: “Đoạn ghi âm ở đâu?”
Mọi việc đã được giải quyết, Giản Du Ninh cảm thấy thoải mái hơn, cô đứng dậy khỏi ghế:
0
0
1 ngày trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
