0 chữ
Chương 47
Chương 47
Nghĩ tới hậu quả nghiêm trọng đó, Lưu Quế Hà bóp càng chặt.
Bà ta vốn mập nên rất mạnh, cổ tay của Giản Du Ninh bị kiềm chặt không thể vùng ra.
Cô từ bỏ giật tay ra, chỉ nhìn khuôn mặt vặn vẹo tức giận của bà ta, lạnh lùng nói:
“Cô Lưu nên biết em muốn gì chứ? Và đừng lãng phí công sức nữa, em cố ý chọn cây bút ghi âm tốt nhất, sau khi thu âm một đoạn sẽ tự động gửi lên mạng.” Giản Du Ninh vẫn cười rất tươi, còn tốt bụng nhắc nhở: "Cho nên, ngay cả khi cô giành lấy cây bút ghi âm này thì em vẫn có phần dự bị. Cô Lưu nên giữ sức đi.”
Động tác của Lưu Quế Hà đột nhiên dừng lại.
Ánh mắt bà ta ác độc nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của Giản Du Ninh, nếu như ánh mắt có thể ngưng tụ thành đao, e rằng Giản Du Ninh sẽ bị ngàn nhát dao cắt thành từng mảnh, đủ thấy Lưu Quế Hà tức giận đến cỡ nào.
Lưu Quế Hà thở hổn hển:
“Tuổi còn trẻ mà sao ác quá vậy? Chẳng những ác mà còn tâm tư sâu.”
Lưu Quế Hà kiêng dè cô có ghi âm gửi lên mạng nên không dám mạnh bạo, chỉ có thể chửi rửa cho đã nư.
Giản Du Ninh thích xem bộ dạng ghét mình mà bất lực của đối phương.
Cô nhớ lại kiếp trước lên năm tư còn phải học môn tự chọn với các em năm nhất, năm hai mà xấu hổ muốn chết.
Tất cả đều nhờ đối phương ban cho.
Hiện tại bị cô bắt lấy cơ hội, tất cả phải hành đối phương cho đã.
“Người thiện bị ức hϊếp, ngựa ngoan bị cưỡi, nếu em không ác một chút e rằng người bị ăn hϊếp mà mình.”
Lưu Quế Hà đã ở thế yếu, tư thái của Giản Du Ninh rất bình tĩnh, ánh mắt nhìn cổ tay đỏ bừng của mình ra hiệu:
“Nếu cô Lưu còn không buông tay thì em không dám đảm bảo sẽ làm gì."
Mặt của Lưu Quế Hà càng xanh, bà ta hít sâu mấy hơi mới đè nén cảm xúc.
Mặc dù bà ta rất muốn tính sổ với đối phương, nhưng lý trí mách bảo rằng lúc này phải chiều theo Giản Du Ninh.
Trên thực tế, bà ta đã làm như vậy.
Lưu Quế Hà không những buông tay cô mà còn bắt đầu tỏ ra yếu đuối: “Giản Du Ninh, có chuyện gì chúng ta từ từ nói, em muốn đạt điểm ưu tú trên tờ đơn hoạt động thực tiễn đúng không? Tôi sẽ sửa, lập tức sửa điểm cho em ngay chịu không?”
Sớm biết như vậy, cho bà ta một trăm lá gan cũng không dám trêu chọc bà chằn Giản Du Ninh.
Lưu Quế Hà nói xong nịnh nọt nhìn cô.
Da cô non, mới bị siết một chút mà cổ tay đã đỏ rực.
Cô vừa xoa tay vừa mở miệng nói:
“Em xin nhắc nhở rằng người khăng khăng cho chấm điểm rớt là cô, không chịu nghe nói chuyện đàng hoàng cũng là cô, em chưa từng chủ động muốn trêu vào cô.”
Giản Du Ninh tạm dừng rồi giục:
“Nhìn em làm gì, sửa đi chứ.”
Nếu không phải bị cô nắm điểm yếu thì Lưu Quế Hà sớm chửi ầm lên rồi.
Nhưng lúc này, bà ta chỉ có thể bực bội lấy ra tờ hoạt động thực tiễn của Giản Du Ninh, gạch bỏ chữ không đạt, viết xuống từng nét hai chữ ưu tú.
Bà ta cố nặn ra nụ cười:
“Em thấy được chưa?”
Giản Du Ninh nghiêng đầu nhìn Lưu Quế Hà, mím môi hỏi:
“Còn xin lỗi thì sao? Chắc cô Lưu sẽ không nghĩ rằng sửa điểm ưu tú sẽ được em tha thứ dễ dàng chứ?”
Lưu Quế Hà mấy năm nay xuôi gió xuôi nước, đâu chịu nổi ủy khuất như thế.
Nhưng lúc này chỉ có thể chiều theo ý cô, miễn cưỡng nói:
“Du Ninh à, tôi vốn không có ý xấu gì với em, trong vụ việc này em nên trách Chu Khiết, chứ tôi vô tội.”
Trông thấy Giản Du Ninh không dao động, Lưu Quế Hà nói tiếp:
“Chuyện này đúng là cô có lỗi với em.”
Cuối cùng cũng được một lời xin lỗi tử tế.
Giản Du Ninh thầm cười nhạo, thế giới quả thực là một thế giới bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.
Nếu cô không làm điều này thì chỉ có nước bị đuổi khỏi văn phòng.
Nhận lấy tờ hoạt động thực tiễn trong tay đối phương, Giản Du Ninh chậm rãi gấp làm hai, nhét vào trong túi xách, trên mặt vẫn lộ ra vẻ thờ ơ: “Việc đã giải quyết xong, em xin phép đi trước, hy vọng sau này cô tự giải quyết cho tốt."
Giản Du Ninh nói xong đi thẳng ra cửa không quay đầu.
Lưu Quế Hà gọi lại cô:
“Giản Du Ninh, trả lại đoạn ghi âm cho tôi.”
Để quả bom hẹn giờ trong tay học sinh ghét mình thì bà ta khó mà ngủ yên giấc, phải lấy lại.
Giản Du Ninh dừng lại bước chân, quay đầu nhìn lướt qua Lưu Quế Hà, nói câu khiến người tức hộc máu:
“Có vẻ cô lớn tuổi rồi, em có nói sẽ trả nội dung ghi âm cho cô hồi nào?”
Nói xong, cô nhìn đối phương một cách đầy ẩn ý rồi kéo tay nắm cửa, đi ra ngoài.
Bà ta vốn mập nên rất mạnh, cổ tay của Giản Du Ninh bị kiềm chặt không thể vùng ra.
Cô từ bỏ giật tay ra, chỉ nhìn khuôn mặt vặn vẹo tức giận của bà ta, lạnh lùng nói:
“Cô Lưu nên biết em muốn gì chứ? Và đừng lãng phí công sức nữa, em cố ý chọn cây bút ghi âm tốt nhất, sau khi thu âm một đoạn sẽ tự động gửi lên mạng.” Giản Du Ninh vẫn cười rất tươi, còn tốt bụng nhắc nhở: "Cho nên, ngay cả khi cô giành lấy cây bút ghi âm này thì em vẫn có phần dự bị. Cô Lưu nên giữ sức đi.”
Động tác của Lưu Quế Hà đột nhiên dừng lại.
Ánh mắt bà ta ác độc nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của Giản Du Ninh, nếu như ánh mắt có thể ngưng tụ thành đao, e rằng Giản Du Ninh sẽ bị ngàn nhát dao cắt thành từng mảnh, đủ thấy Lưu Quế Hà tức giận đến cỡ nào.
“Tuổi còn trẻ mà sao ác quá vậy? Chẳng những ác mà còn tâm tư sâu.”
Lưu Quế Hà kiêng dè cô có ghi âm gửi lên mạng nên không dám mạnh bạo, chỉ có thể chửi rửa cho đã nư.
Giản Du Ninh thích xem bộ dạng ghét mình mà bất lực của đối phương.
Cô nhớ lại kiếp trước lên năm tư còn phải học môn tự chọn với các em năm nhất, năm hai mà xấu hổ muốn chết.
Tất cả đều nhờ đối phương ban cho.
Hiện tại bị cô bắt lấy cơ hội, tất cả phải hành đối phương cho đã.
“Người thiện bị ức hϊếp, ngựa ngoan bị cưỡi, nếu em không ác một chút e rằng người bị ăn hϊếp mà mình.”
Lưu Quế Hà đã ở thế yếu, tư thái của Giản Du Ninh rất bình tĩnh, ánh mắt nhìn cổ tay đỏ bừng của mình ra hiệu:
“Nếu cô Lưu còn không buông tay thì em không dám đảm bảo sẽ làm gì."
Mặc dù bà ta rất muốn tính sổ với đối phương, nhưng lý trí mách bảo rằng lúc này phải chiều theo Giản Du Ninh.
Trên thực tế, bà ta đã làm như vậy.
Lưu Quế Hà không những buông tay cô mà còn bắt đầu tỏ ra yếu đuối: “Giản Du Ninh, có chuyện gì chúng ta từ từ nói, em muốn đạt điểm ưu tú trên tờ đơn hoạt động thực tiễn đúng không? Tôi sẽ sửa, lập tức sửa điểm cho em ngay chịu không?”
Sớm biết như vậy, cho bà ta một trăm lá gan cũng không dám trêu chọc bà chằn Giản Du Ninh.
Lưu Quế Hà nói xong nịnh nọt nhìn cô.
Da cô non, mới bị siết một chút mà cổ tay đã đỏ rực.
Cô vừa xoa tay vừa mở miệng nói:
“Em xin nhắc nhở rằng người khăng khăng cho chấm điểm rớt là cô, không chịu nghe nói chuyện đàng hoàng cũng là cô, em chưa từng chủ động muốn trêu vào cô.”
“Nhìn em làm gì, sửa đi chứ.”
Nếu không phải bị cô nắm điểm yếu thì Lưu Quế Hà sớm chửi ầm lên rồi.
Nhưng lúc này, bà ta chỉ có thể bực bội lấy ra tờ hoạt động thực tiễn của Giản Du Ninh, gạch bỏ chữ không đạt, viết xuống từng nét hai chữ ưu tú.
Bà ta cố nặn ra nụ cười:
“Em thấy được chưa?”
Giản Du Ninh nghiêng đầu nhìn Lưu Quế Hà, mím môi hỏi:
“Còn xin lỗi thì sao? Chắc cô Lưu sẽ không nghĩ rằng sửa điểm ưu tú sẽ được em tha thứ dễ dàng chứ?”
Lưu Quế Hà mấy năm nay xuôi gió xuôi nước, đâu chịu nổi ủy khuất như thế.
Nhưng lúc này chỉ có thể chiều theo ý cô, miễn cưỡng nói:
“Du Ninh à, tôi vốn không có ý xấu gì với em, trong vụ việc này em nên trách Chu Khiết, chứ tôi vô tội.”
Trông thấy Giản Du Ninh không dao động, Lưu Quế Hà nói tiếp:
“Chuyện này đúng là cô có lỗi với em.”
Cuối cùng cũng được một lời xin lỗi tử tế.
Giản Du Ninh thầm cười nhạo, thế giới quả thực là một thế giới bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.
Nếu cô không làm điều này thì chỉ có nước bị đuổi khỏi văn phòng.
Nhận lấy tờ hoạt động thực tiễn trong tay đối phương, Giản Du Ninh chậm rãi gấp làm hai, nhét vào trong túi xách, trên mặt vẫn lộ ra vẻ thờ ơ: “Việc đã giải quyết xong, em xin phép đi trước, hy vọng sau này cô tự giải quyết cho tốt."
Giản Du Ninh nói xong đi thẳng ra cửa không quay đầu.
Lưu Quế Hà gọi lại cô:
“Giản Du Ninh, trả lại đoạn ghi âm cho tôi.”
Để quả bom hẹn giờ trong tay học sinh ghét mình thì bà ta khó mà ngủ yên giấc, phải lấy lại.
Giản Du Ninh dừng lại bước chân, quay đầu nhìn lướt qua Lưu Quế Hà, nói câu khiến người tức hộc máu:
“Có vẻ cô lớn tuổi rồi, em có nói sẽ trả nội dung ghi âm cho cô hồi nào?”
Nói xong, cô nhìn đối phương một cách đầy ẩn ý rồi kéo tay nắm cửa, đi ra ngoài.
0
0
16 giờ trước
16 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
