TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 46
Chương 46

Giản Du Ninh cười khẩy.

Cái logic vớ vẩn gì thế này? Tại sao cô phải cụp đuôi trong khi mình không làm gì sai?

Cô ngừng gõ ngón tay, gác chéo chân, đổi tư thế ngồi thoải mái hơn:

“Vậy là không thể thương lượng nữa? Em thật muốn biết cô Lưu nhận bao nhiêu ích lợi đến mức làm ra hành động bất chấp đạo đức giáo viên.”

Lợi ích, bất chấp đạo đức của giáo viên.

Sắc mặt của cố vấn học đường hơi khó coi.

Có câu ăn hϊếp kẻ yếu, ba năm trường học Giản Du Ninh ít khi gây chú ý, cố vấn học đường cũng không sợ cô làm lớn chuyện.

Tuy rằng Giản Du Ninh hiện tại có chút không cam lòng, nhưng cô có thể làm cái gì chứ?

Nghĩ như vậy, cố vấn học đường lại yên tâm.

“Em đừng lấy mấy lời đó khıêυ khí©h tôi, những gì cần nói tôi đều đã nói rồi, chuyện này tuyệt đối không có chỗ để thương lượng."

Nói xong, không khí trong văn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng đồng hồ trên tường.

Giản Du Ninh nhướng mày, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh không có chút tức giận.

“Cô Liễu, dù cô muốn chèn ép em cũng không thể để em không biết nguyên nhân do đâu chứ? Ít ra cho em biết mình đã đắc tội với ai."

Kiếp trước từng xảy ra chuyện như vậy.

Lúc ấy Giản Du Ninh bị bất ngờ không kịp nghĩ ra biện pháp giải quyết tốt nào, bất đắc dĩ lên năm tư chọn thêm hai môn học tự chọn để giữ điểm.

Cô luôn cho rằng việc này là do Khâu Hinh Doanh làm, nhưng khi sống lại mới phát hiện không phải như vậy.

Trong khi nói chuyện, Giản Du Ninh đã lấy điện thoại di động ra và thản nhiên mở WeChat.

Cố vấn học đường này rất kín tiếng, hỏi kiểu này chắc chắn sẽ không moi ra được gì.

"Giản Du Ninh, đừng ở đây quấy rầy công việc của tôi, đi ra ngoài đi."

Giản Du Ninh dừng lại, mỉm cười nói:

“Là Chu Khiết đúng không?”

Giản Du Ninh cũng rất ngạc nhiên khi đọc được những điều này trong thông tin của cố vấn học đường.

Cô không có ấn tượng gì với Chu Khiết, ký ức duy nhất của cô về cô ta là trong Moment tương lai của Khâu Hinh Doanh khi xem lần trước.

Hai người quả nhiên cùng một giuộc, khiến người chán ghét cực kỳ.

Nghe thấy hai chữ Chu Khiết, cố vấn học đường giật mình buột miệng hỏi: "Làm sao em biết?"

Nhận ra mình đã nói sai, đôi mắt của cố vấn học đường nở to, nhưng thân hình bà ta mập mạp, vẻ mặt đó trông rất buồn cười.

"Ra khỏi đây nhanh lên."

Nghe được câu hỏi ngược lại của cố vấn học đường, Giản Du Ninh cười tươi, sau đó nụ cười vụt tắt, thay thế là lạnh nhạt và châm chọc:

“Nếu cô Lưu nghe được những lời này chắc sẽ không muốn đuổi em ra ngoài nữa.”

Giản Du Ninh ung dung lấy một cây bút ghi âm ra khỏi túi xách, ngón cái nhấn nhẹ nút mở, cuộc đối thoại vừa rồi của hai người phát ra rõ ràng trong văn phòng yên tĩnh.

“…Cho dù bây giờ em có nói gì đi chăng nữa cũng vô ích.

Chỉ nghe được mấy câu, sắc mặt Lưu Quế Hà lập tức tái nhợt như tờ giấy. Bà ta không ngờ rằng Giản Du Ninh đã chuẩn bị sẵn, đào một cái hố cho bà ta nhảy vào.

Vừa rồi bà ta đã làm gì?

Chẳng những thừa nhận làm khó Giản Du Ninh vì được người khác hối lộ, còn khai ra người đút lót, thái độ nói chuyện của bà ta càng kiêu ngạo ngang ngược.

Nghĩ đến đoạn ghi âm phát trước mặt mọi người sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn cỡ nào với mình, Lưu Quế Hà đau đầu, đứng phắc dậy:

“Giản Du Ninh, em làm vậy là sao?”

Bởi vì cảm xúc mang theo khủng hoảng và sốt ruột nên giọng điệu của Lưu Quế Hà càng trở nên quái dị hơn.

Lưu Quế Hà sải bước lao về phía Giản Du Ninh, định giật lại cây bút ghi âm.

Giản Du Ninh không thể nào cho Lưu Quế Hà như ý, cô nhét cây bút vào túi xách, cách một lớp thuộc da, đối thoại của hai người tiếp tục phát ra.

“ Nếu biết chính mình đắc tội người khác thì nên cụp cái đuôi làm người . . .”

“Là Chu Khiết đúng không?”

“Sao em biết?”

Máu nóng dồn lên não Lưu Quế Hà, lý trí dần dần biến mất, nắm tay nổi gân xanh, bà ta như con thú dữ giận dữ:

“Chắc chắn là em cố ý!! Giản Du Ninh, em định làm cái gì?"

Trong khi nói, bà ta vô tình tiến lại gần Giản Du Ninh hai bước, nắm chặt cổ tay của cô.

Lưu Quế Hà nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người, Giản Du Ninh luôn cố ý khống chế đề tài, khiến bà ta từng chút một thừa nhận tất cả xảy ra sự tình.

“Đưa tôi bút ghi âm.”

Gia đình Lưu Quế Hà phải nhờ vả rất nhiều mới tìm được công việc này, nếu đoạn ghi âm truyền ra ngoài sẽ biến nỗ lực mấy năm qua của bà ta thành mây khói.

0

0

16 giờ trước

16 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.