TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 43
Chương 43

Giản Du Ninh thả lỏng thần kinh không có điểm tựa cũng ngã xuống.

“Du Ninh!”

“Du Ninh!”

“Du Ninh!”

Tất cả chuyện này xảy ra như một tia chớp, nhiều người không phản ứng lại. Ba người Nhậm Giai Kỳ vội chạy lại gần Giản Du Ninh, sợ cô bị thương.

Khi đèn chuyển sang xanh, đám đông ở cạnh vạch trắng vội tránh Khang Diệp băng qua đường.

Nếu nghe kỹ sẽ nghe thấy những từ như “cô bé tốt bụng” và “kẻ say rượu”.

Khang Diệp rõ ràng cũng bị dọa sợ tái mặt.

Anh ta uống bia chứ không xỉn quắc cần câu, hành vi kỳ quặc chỉ là vì thích làm vậy.

Chai bia trong tay đã bị đánh rơi từ lúc nào, ánh mắt anh ta nghiêm túc hỏi:

“Cô gái, có sao không? Có bị trặc chân không? Còn đi được không? Có cần đến bệnh viện không?"

Khang Diệp vừa rồi còn ngơ ngác, bây giờ nghĩ đến lại thấy sợ hãi.

Xét theo tốc độ của chiếc xe đó, nếu thực sự bị tông trúng thì anh ta sẽ chết hoặc tàn tật.

Lòng bàn tay của Giản Du Ninh đau rát vì ma sát với đường nhựa, không nghĩ cũng biết là bị rách da rồi.

Cô không biết nên nói cái gì, xác suất thấp như vậy mà cũng bị cô gặp được.

Kiếp trước Khang Diệp là một nhà văn thân tàn chí kiên tiêu biểu trên mạng, thì ra tàn tật là do vụ này.

Nếu vừa rồi cô không mạo hiểm tóm lấy anh ta, có lẽ bây giờ Khang Diệp đang phải đối mặt với khó khăn là cắt cụt chi.

Nghĩ đến nguyên nhân Khang Diệp trông chán nản và choáng váng, Giản Du Ninh càng không nói nên.

Cô được ba người bạn dìu đứng lên, mở miệng nói:

“Anh này, chuyện vợ của anh dù nhìn thấy cũng chưa chắc là sự thật, cần gì tự làm khổ mình?”

Khang Diệp hơi hé môi vì giật mình.

Làm sao cô gái xinh đẹp này biết được?

Tuy Khang Diệp lấn cấn trong lòng chuyện của vợ, nhưng anh ta giấu kỹ cái chuyện nhơ nhuốc này. Nếu không phải vừa cãi nhau với vợ, anh ta thất vọng nói thẳng ra luôn thì . . . ủa, mà chuyện này chỉ vừa xảy ra thôi mà?

“Sao cô biết?”

Khang Diệp thật sự không hiểu nổi.

Cô gái và anh ta không quen biết, lẽ ra không nên biết việc riêng của anh ta chứ.

Trong đầu nghĩ gì anh ta liền hỏi ra, giọng điệu hơi dồn dập, ngước đầu nhìn Giản Du Ninh chằm chằm.

Nhậm Giai Kỳ không có thiện cảm với Khang Diệp, nên cô nhìn xuống anh ta:

“Du Ninh nhà chúng tôi là Giản đại sư nổi tiếng gần xa, hiểu xưa nay, biết tương lai, có chuyện gì mà cô ấy không biết chứ? Được cô ấy nhắc nhở là may mắn ba kiếp của anh rồi.”

Giản Du Ninh hơi đỏ mặt khi nghe lời khen.

Cô biết nguồn gốc danh hiệu Giản đại sư này là từ đâu ra, giờ nghe bạn tốt dõng dạc nói ra khiến cô chột dạ. Mặc kệ cô giải thích cỡ nào thì Nhậm Giai Kỳ vẫn không tin.

Giản Du Ninh nhéo tay bạn:

“Khiêm tốn vào.”

Khang Diệp không nhúc nhích, trên mặt không tự chủ được nổi lên nghi ngờ.

Hiểu xưa nay, biết tương lai là thầy bói mà, nhưng Giản đại sư này mới bao nhiêu tuổi, được hai mươi chưa?

Nhưng vừa rồi Giản Du Ninh nói ra điều người khác không biết.

Khang Diệp cắn răng nói:

“Giản đại sư, tôi không nghe hiểu lời cô nói, có thể nào . . .”

Khi nói đến vợ, trong mắt anh ta tràn ngập tĩnh lặng, mâu thuẫn phức tạp, nhưng đáy mắt mang theo chút mong đợi.

Giản Du Ninh sợ người này bốc đồng lại nghĩ quần, nhưng đang ở vỉa hè, người qua kẻ lại không tiện nói chuyện.

Cô khẽ thở dài, chỉ vào bóng râm gần đó:

“Chúng ta qua đó nói chuyện.”

Nhậm Giai Kỳ và hai người còn lại vô thức đi theo.

Với ba người thì xem tướng giải hạn là năng lực rất thần kỳ, ước gì có thể quan sát ngay tại chỗ.

Dưới bóng cây.

Ngoại trừ tiếng gió nhẹ, mọi thứ đều yên tĩnh.

Nhậm Giai Kỳ và những người khác nín thở nhìn Giản Du Ninh.

Được sự chú ý của bốn người, vẻ mặt của Giản Du Ninh vẫn không thay đổi.

“Những gì tôi vừa nói đều được hiểu theo nghĩa đen.” Giản Du Ninh hơi nheo mắt lại:

“Quan hệ giữa bác sĩ kia và vợ anh là trong sạch, tự anh hiểu lầm. Tại sao không thử lựa chọn tin tưởng vợ mình một lần?”

Lần này Khang Diệp thật sự tin cô gái trước mắt có bản lĩnh, nhưng lời nói đó khiến cảm xúc của anh ta dao động mạnh:

“Tôi phải tin thế nào đây? Lúc đầu tôi có thể tự lừa dối mình, nhưng đêm nay, tôi nhìn thấy bác sĩ đưa vợ tôi về nhà, cử chỉ rất thân mật."

Giản Du Ninh nhìn Khang Diệp không giấu được vẻ thống khổ, bâng quơ nói:

“Tôi nói rồi, tai nghe chưa chắc là giả, mắt nhìn thấy chưa chắc là thật, anh phải dùng trái tim cảm giác mọi thứ.”

Khang Diệp chửi thề, trong con ngươi tràn ngập đau buồn và tức giận: “Cảm cái đếch gì! Cô ta đã thừa nhận rồi, cô ta đã nɠɵạı ŧìиɧ!”

0

0

1 ngày trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.