0 chữ
Chương 42
Chương 42
Nhậm Giai Kỳ theo bản năng nhìn về phía Giản Du Ninh.
Khóe môi của cô hơi cong lên, lông mày và ánh mắt tràn đầy ý cười, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy quyết tâm và tự tin, không thể nào là nói đùa được.
Nhậm Giai Kỳ đã có một kế hoạch trong đầu.
Tô Lan và Đỗ Hân Hân nhìn nhau cười nói:
“Cậu đó nha, nói giỡn kiểu gì kỳ. Đồ ăn sắp lạnh rồi, mau ăn thôi.”
Hai cô gái không thể ngờ lời nói đùa trên bàn ăn hôm nay sẽ trở thành sự thật sau vài năm nữa.
Khi đó, Giản Du Ninh đã đạt đến một tầm cao mà người thường không thể đạt tới.
. . .
Sau bữa tối, Giản Du Ninh và những người khác đi bộ trên vỉa hè.
Thủ đô ban đêm nhà cao tầng san sát nhau, đường phố tấp nập xe cộ qua lại.
Dòng người tấp nập, ánh đèn neon rực rỡ.
Nhậm Giai Kỳ đi song song với Giản Du Ninh ở phía sau, lúc chờ qua đường, cô ấy hỏi nhỏ:
“Du Ninh, cậu nói công ty đào tạo người nổi tiếng trên mạng là nghiêm túc đúng không? Nếu cậu muốn làm thật thì cho tớ theo với, tớ có thể ra tiền vốn, mối quan hệ và sức lực.”
Giọng nói của cô ấy rất thấp, thậm chí còn có chút cầu xin không thể nhận ra.
Vẻ mặt Giản Du Ninh hơi hoảng hốt.
Nhậm Giai Kỳ ở trước mắt cô chồng lên khuôn mặt Nhậm Giai Kỳ của mười mấy năm sau.
Nhậm Giai Kỳ kiếp trước là bà chủ giàu có, thường ngày nhàn nhã, không cần vất vả làm việc.
Nhưng sau khi chồng nɠɵạı ŧìиɧ ly hôn thì chất lượng sinh hoạt của cô ấy rớt xuống đáy vực.
Điều cô ấy hối hận nhất là tin lời ngon ngọt của đàn ông, lúc trẻ không cố gắng phấn đấu.
“Du Ninh, tớ biết tính tình của cậu sẽ không nói ẩu nói tả, cậu thấy có được không?”
Nghe Nhậm Giai Kỳ kêu gọi, Giản Du Ninh tỉnh lại từ trong ký ức, nét mặt dịu lại:
“Chỉ là có ý tưởng này mà thôi, còn chưa kịp quy hoạch việc cụ thể. Giai Kỳ, nếu cậu chịu giúp thì tớ mừng còn không kịp.”
Ít nhất Giản Du Ninh sẽ không rảnh lo việc này khi chưa giải quyết chuyện rắc rối trong nhà.
Cô nói xong, nhìn khuôn mặt Nhậm Giai Kỳ qua khóe mắt.
Nếu được thì cô hy vọng mỗi người thân, bạn của mình đều được thế giới đối xử dịu dàng.
Nhậm Giai Kỳ cảm thấy vững bụng, đang định nói chuyện thì sau lưng vang lên tiếng hát chói tai như sói hú.
"Ai nói anh mỗi ngày đều mong em trở về? Dù sao mối hận này vĩnh viễn kéo dài, cầm đèn mờ khóc đến trời sáng, hú hú!”
Giọng hát như vịt này ngay lập tức thu hút sự chú ý của vô số người.
Giản Du Ninh cũng ngoái nhìn.
Đó là một người đàn ông mặc áo thun ba lỗ và quần đùi, mắt đỏ hoe hơi ướt nước, tay phải cầm chai bia rỗng, chân mang dép lào đi xiêu vẹo, không quan tâm người xung quanh chỉ trỏ.
Nửa bên mặt trông khá quen, nhưng đã quá lâu rồi nên Giản Du Ninh nhất thời không nhớ được.
Nhậm Giai Kỳ bảo vệ Giản Du Ninh né qua một bên, tránh cho người đàn ông say xỉn này làm chuyện gì điên rồ.
Giản Du Ninh thấy đèn đỏ còn sáng mấy chục giây, dứt khoát lấy điện thoại ra mở ra WeChat.
Cô quen thuộc tìm tư liệu của người đàn ông trong “Người ở gần”.
Khu vực: Thủ đô.
Chữ ký cá nhân: Cuộc sống là vô tận, không ngừng sáng tác.
Album ảnh cá nhân: Trống.
Thông tin: Trống.
Giản Du Ninh vội lật xem tư liệu của anh ta, khi nhìn thấy hai chữ Khang Diệp thì con ngươi co rút.
Đây không phải là tác giả của "Đại lục Thương Minh" sao?
Nửa cuối năm 2011 được cho là giai đoạn "Đại lục Thương Minh" nổi chưa từng có.
Thảo nào trông anh ta quen mắt như thế.
Chờ Giản Du Ninh đọc xong tư liệu của Khang Diệp, những chuyện xảy ra gần đây, cuối cùng xem Moment thì nét mặt trở nên nghiêm túc.
Cô lập tức ngẩng đầu nhìn Khang Diệp.
Nhưng bước chân của đối phương lắc lư, mọi người đều đã nhường đường cho anh ta, Khang Diệp đi tới đầu đường vỉa hè.
Anh ta mặc kệ đèn giao thông màu đỏ, kệ xe hơi chạy nhanh, tính băng qua đường ẩu.
Ngay lúc này, một chiếc xe nhấn còi inh ỏi, nhưng tốc độ xe vẫn lao nhanh tới trước.
Giản Du Ninh bị đèn chiếu hoảng hốt, nhớ lại hình ảnh nhìn thấy trong Moment, cơ thể làm ra quyết định nhanh hơn lý trí, sải bước tiến lên kéo Khang Diệp lại.
Có lẽ do tinh thần căng thẳng nên sức lực của Giản Du Ninh mạnh hơn bình thường rất nhiều, cô thật sự kéo Khang Diệp trở về.
Khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, xe kề sát Khang Diệp lướt qua.
Có lẽ vì không có người bị tai nạn, hoặc sợ bị người tống tiền nên người lái xe không chút tạm dừng, đạp ga nhanh chóng rời đi.
Dòng khí mạnh ập đến, cộng thêm Khang Diệp đứng không vững nên ngã sấp xuống đất.
Khóe môi của cô hơi cong lên, lông mày và ánh mắt tràn đầy ý cười, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy quyết tâm và tự tin, không thể nào là nói đùa được.
Nhậm Giai Kỳ đã có một kế hoạch trong đầu.
Tô Lan và Đỗ Hân Hân nhìn nhau cười nói:
“Cậu đó nha, nói giỡn kiểu gì kỳ. Đồ ăn sắp lạnh rồi, mau ăn thôi.”
Hai cô gái không thể ngờ lời nói đùa trên bàn ăn hôm nay sẽ trở thành sự thật sau vài năm nữa.
Khi đó, Giản Du Ninh đã đạt đến một tầm cao mà người thường không thể đạt tới.
. . .
Sau bữa tối, Giản Du Ninh và những người khác đi bộ trên vỉa hè.
Thủ đô ban đêm nhà cao tầng san sát nhau, đường phố tấp nập xe cộ qua lại.
Dòng người tấp nập, ánh đèn neon rực rỡ.
Nhậm Giai Kỳ đi song song với Giản Du Ninh ở phía sau, lúc chờ qua đường, cô ấy hỏi nhỏ:
Giọng nói của cô ấy rất thấp, thậm chí còn có chút cầu xin không thể nhận ra.
Vẻ mặt Giản Du Ninh hơi hoảng hốt.
Nhậm Giai Kỳ ở trước mắt cô chồng lên khuôn mặt Nhậm Giai Kỳ của mười mấy năm sau.
Nhậm Giai Kỳ kiếp trước là bà chủ giàu có, thường ngày nhàn nhã, không cần vất vả làm việc.
Nhưng sau khi chồng nɠɵạı ŧìиɧ ly hôn thì chất lượng sinh hoạt của cô ấy rớt xuống đáy vực.
Điều cô ấy hối hận nhất là tin lời ngon ngọt của đàn ông, lúc trẻ không cố gắng phấn đấu.
“Du Ninh, tớ biết tính tình của cậu sẽ không nói ẩu nói tả, cậu thấy có được không?”
Nghe Nhậm Giai Kỳ kêu gọi, Giản Du Ninh tỉnh lại từ trong ký ức, nét mặt dịu lại:
Ít nhất Giản Du Ninh sẽ không rảnh lo việc này khi chưa giải quyết chuyện rắc rối trong nhà.
Cô nói xong, nhìn khuôn mặt Nhậm Giai Kỳ qua khóe mắt.
Nếu được thì cô hy vọng mỗi người thân, bạn của mình đều được thế giới đối xử dịu dàng.
Nhậm Giai Kỳ cảm thấy vững bụng, đang định nói chuyện thì sau lưng vang lên tiếng hát chói tai như sói hú.
"Ai nói anh mỗi ngày đều mong em trở về? Dù sao mối hận này vĩnh viễn kéo dài, cầm đèn mờ khóc đến trời sáng, hú hú!”
Giọng hát như vịt này ngay lập tức thu hút sự chú ý của vô số người.
Giản Du Ninh cũng ngoái nhìn.
Đó là một người đàn ông mặc áo thun ba lỗ và quần đùi, mắt đỏ hoe hơi ướt nước, tay phải cầm chai bia rỗng, chân mang dép lào đi xiêu vẹo, không quan tâm người xung quanh chỉ trỏ.
Nhậm Giai Kỳ bảo vệ Giản Du Ninh né qua một bên, tránh cho người đàn ông say xỉn này làm chuyện gì điên rồ.
Giản Du Ninh thấy đèn đỏ còn sáng mấy chục giây, dứt khoát lấy điện thoại ra mở ra WeChat.
Cô quen thuộc tìm tư liệu của người đàn ông trong “Người ở gần”.
Khu vực: Thủ đô.
Chữ ký cá nhân: Cuộc sống là vô tận, không ngừng sáng tác.
Album ảnh cá nhân: Trống.
Thông tin: Trống.
Giản Du Ninh vội lật xem tư liệu của anh ta, khi nhìn thấy hai chữ Khang Diệp thì con ngươi co rút.
Đây không phải là tác giả của "Đại lục Thương Minh" sao?
Nửa cuối năm 2011 được cho là giai đoạn "Đại lục Thương Minh" nổi chưa từng có.
Thảo nào trông anh ta quen mắt như thế.
Chờ Giản Du Ninh đọc xong tư liệu của Khang Diệp, những chuyện xảy ra gần đây, cuối cùng xem Moment thì nét mặt trở nên nghiêm túc.
Cô lập tức ngẩng đầu nhìn Khang Diệp.
Nhưng bước chân của đối phương lắc lư, mọi người đều đã nhường đường cho anh ta, Khang Diệp đi tới đầu đường vỉa hè.
Anh ta mặc kệ đèn giao thông màu đỏ, kệ xe hơi chạy nhanh, tính băng qua đường ẩu.
Ngay lúc này, một chiếc xe nhấn còi inh ỏi, nhưng tốc độ xe vẫn lao nhanh tới trước.
Giản Du Ninh bị đèn chiếu hoảng hốt, nhớ lại hình ảnh nhìn thấy trong Moment, cơ thể làm ra quyết định nhanh hơn lý trí, sải bước tiến lên kéo Khang Diệp lại.
Có lẽ do tinh thần căng thẳng nên sức lực của Giản Du Ninh mạnh hơn bình thường rất nhiều, cô thật sự kéo Khang Diệp trở về.
Khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, xe kề sát Khang Diệp lướt qua.
Có lẽ vì không có người bị tai nạn, hoặc sợ bị người tống tiền nên người lái xe không chút tạm dừng, đạp ga nhanh chóng rời đi.
Dòng khí mạnh ập đến, cộng thêm Khang Diệp đứng không vững nên ngã sấp xuống đất.
0
0
1 ngày trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
