TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 35
Chương 35

Kỷ Bạch mặc một chiếc áo thun trắng sạch sẽ, quần lửng ống rộng, đứng một chỗ nhìn quanh. Có lẽ vì thiếu ngủ nên đôi mắt thâm đen, khuôn mặt có chút hốc hác, trông anh ta yếu ớt không chịu nổi.

Nhậm Giai Kỳ chép miệng: “Làm bộ dạng đó cho ai xem?”

Bộ dáng giống như Kỷ Bạch bị ức hϊếp.

Giản Hữu Ninh chớp mắt với Nhậm Giai Kỳ: “Bánh ngọt đặt tối qua chắc giờ này đã xong rồi phải không? Đợi tớ mười phút, xử lý xong Kỷ Bạch sau đó gọi đám người Hân Hân cùng đi ra ngoài.”

Thấy Giản Du Ninh không hề có chút thương xót, Nhậm Giai Kỳ yên tâm nói: "Được, tớ sẽ ở lại đây. Nếu tên khốn đó có dám làm gì cậu thì cứ kêu tớ.”

Nhậm Giai Kỳ vừa nói vừa khoe cơ tay.

Giản Du Ninh nhoẻn miệng cười, sau đó đi về phía Kỷ Bạch.

Lưng Kỷ Bạch hơi còng, hiển nhiên sự việc tuần này làm anh ta đau đầu.

Anh ta vốn lên kế hoạch đá Giản Du Ninh, nịnh Khâu Hinh Doanh, bắt lấy vị trí thực tập sinh, nhưng không biết Giản Du Ninh cắm lộn dây thần kinh nào mà giành tấn công trước, khiến anh ta đâm lao phải theo lao, không chỉ như vậy, còn có chút khó xử.

Mấy ngày này anh ta mỗi ngày đều quanh quẩn dưới ký túc xá của Giản Du Ninh, phơi nắng đến đen da nhưng không thấy bóng dáng của cô.

Dù rất tức giận nhưng anh ta vẫn phải tiếp tục làm, vì hai trăm nghìn.

Nhưng may mà, Giản Du Ninh cũng không phải lòng dạ sắt đá, cô đã tự tìm đến gặp anh ta đấy thôi. Chỉ cần gặp nhau, hai người sẽ có cơ hội.

Trong lúc Kỷ Bạch suy nghĩ lung tung thì từ xa đã nhìn thấy Giản Hữu Ninh đang đi tới.

Sau khi trang điểm, Giản Du Ninh trông xinh đẹp đến kinh ngạc, khiến đôi mắt anh ta sáng lên.

Kỷ Bạch bước nhanh đến trước mặt Giản Du Ninh, có chút nhiệt tình nói: “Du Ninh, cuối cùng em cũng chịu gặp tôi.”

Giản Hữu Ninh tâm tình vui vẻ mỉm cười, hơi ngẩng đầu nhìn Kỷ Bạch:

“Bận quá mau quên à? Lúc trước tôi cho anh thời hạn một tuần, hiện tại là ngày cuối cùng rồi.”

Không chỉ gương mặt cô cười, trong đôi mắt xinh đẹp cũng chứa ý cười, giờ phút này sáng lấp lánh rực rỡ vô cùng.

Kỷ Bạch ban đầu không có phản ứng gì, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào đôi môi của Giản Du Ninh, tô một lớp son mỏng khiến cô rực rỡ hơn.

Nhưng sau khi tỉnh táo lại, anh ta mấp máy môi:

“Du Ninh, chuyện tôi muốn nói với em không phải cái này.”

Trước khi Giản Du Ninh đến, anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng đối phương thậm chí không muốn trò chuyện vài câu, mở miệng đã chọt trúng chỗ đau của anh ta.

Hai người đứng ở cửa ký túc xá, tự nhiên thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Giản Du Ninh dường như không biết, khóe môi cô hơi cong lên, nghiêm túc nói: “Đáng tiếc, tôi không muốn nghe một lời nào của anh. Mối quan hệ yêu đương của chúng ta đã kết thúc trong quán cà phê ngày hôm đó. Bây giờ và sau này, dù anh có ra vẻ tình thâm, tiếc nuối đến thế nào thì tôi cũng sẽ không quen anh tiếp. Cho nên, làm phiền anh đừng nói ra những lời khiến người ghê tởm nữa, rất đạo đức giả và kinh tởm."

Sắc mặt Kỷ Bạch tái xanh, gân xanh trên cánh tay nổi lên, nhưng anh ta vẫn giữ lý trí: “Du Ninh, em thật sự tàn nhẫn như vậy sao?"

Nụ cười trên mặt Giản Du Ninh tắt dần, cô lắc đầu: “Đây không phải là sự tàn nhẫn, mà là những gì trong lòng tôi nghĩ."

Giản Du Ninh cúi đầu xem đồng hồ, bình tĩnh nói tiếp: "Hôm nay tôi đến đây chỉ để hỏi xem anh đã gom đủ hai trăm nghìn chưa? Nể tình cảm cũ cho anh thời gian một tuần đã là tôi đặc biệt khoan dung."

Kỷ Bạch chăm chú nhìn Giản Du Ninh, trong mắt đỏ ngầu. Đối phương đã thay đổi hoàn toàn tính tình, không dễ dụ dỗ chút nào.

Cho đến bây giờ, anh ta không thể tự lừa dối mình được nữa.

"Giản Du Ninh, tôi không có tiền. Em cũng biết hoàn cảnh gia đình tôi rồi, bây giờ đòi tiền chẳng khác nào ép chết tôi.”

Đây là lúc thấy ích lợi của WeChat.

Giản Du Ninh nói: “Nhưng sao tôi nghe nói trong thẻ ngân hàng của anh vẫn còn hơn năm mươi nghìn tệ? Khâu Hinh Doanh cũng trả lại chiếc vòng cổ Burberry cho anh còn gì? Bán lại vẫn đáng giá tiền, anh cố gắng gom góp, chắt mót, dù không được hai trăm thì cũng đủ một trăm nghìn chứ. Số còn lại cứ viết giấy nợ, có tiền hãy trả tôi số còn lại, xem như tôi giúp đỡ anh rồi.”

Nếu đòi hai trăm nghìn hết một lần thì cô sợ đối phương chó cùng rứt giậu, làm liều.

Cuộc sống khó khăn và nhàm chán, phải tìm chút việc vui cho mình chứ.

Kỷ Bạch sửng sốt, không biết vì sao đối phương biết rõ tiền trong túi mình, anh ta còn chưa kịp nói chuyện lại bị cắt ngang.

0

0

1 ngày trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.