0 chữ
Chương 34
Chương 34
Trong lúc Giản Du Ninh đang suy nghĩ thì cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, Hạ Ngọc Lan vội vàng bước vào.
Giản Hữu Ninh cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, lúc này mới nhận ra mình đã nghiên cứu WeChat hơi lâu.
Cô vội vàng đứng dậy chào:
“Cô Hạ.”
Vẻ mặt Hạ Ngọc Lan hiền hòa, suy nghĩ thật kỹ rồi mới nói: "Du Ninh."
Gọi Du Ninh nghe thân thiết hơn.
“Kêu em ở lại là vì muốn bày tỏ lòng cảm ơn với em, nếu không có em nhắc nhở thì tôi không nghĩ tới đến bệnh viện khám sức khỏe, không biết bao giờ mới phát hiện là bệnh này. Du Ninh, em đã giúp cô rất nhiều, em có yêu cầu gì cứ nói, tôi nhất định giúp trong phạm vi năng lực.”
Giản Du Ninh suy nghĩ kỹ lời của bà ấy, trong mắt tràn đầy chân thành nói:
“Cô Hạ đã giúp em rồi.”
Giản Du Ninh nhớ nội dung vừa xem trên WeChat, cô cụp mắt, hơi do dự mở miệng: “Buồng trứng bị gì hả cô?”
Hạ Ngọc Lan rất ngạc nhiên.
Tờ kết quả u nan buồng trứng còn trong túi xách của bà ấy, còn chưa đưa cho bất cứ người nào.
Nhưng sau khi giật mình, bà ấy cảm thấy đây là lẽ đương nhiên.
Nếu Giản Du Ninh có thể nhìn ra bà ấy bị bệnh thì càng không khó biết ổ bệnh nằm ở đâu.
Trong giọng nói của Hạ Ngọc Lan mang theo chút thống khổ:
“U nan buồng trứng. Giản đại sư, hy vọng cô giữ bí mật giúp tôi.”
Nếu không phải đại sư thì sao có thể dễ dàng hiểu biết tình huống của bà ấy chứ, Hạ Ngọc Lan lập tức đổi xưng hô với Giản Du Ninh.
Nghe ba chữ Giản đại sư làm Giản Du Ninh nổi hết da gà, nhưng cô không thể phản bác.
Cô rối rít nói: “Cô Hạ yên tâm.”
Hạ Ngọc Lan vốn đã bận rộn, lần này cố rút ra thời gian nói cảm ơn, xong rồi vội vàng rời đi, bỏ lại một câu:
“Về phỏng vấn ở đài truyền hình thì cô cứ yên tâm.”
Giản Du Ninh hoàn toàn nhẹ nhõm.
Sau khi rời khỏi đài truyền hình, Giản Du Ninh lập tức quay lại trường học.
Nhậm Giai Kỳ đã háo hức chờ đợi ở cổng trường, khi nhìn thấy Giản Du Ninh liền nhào lên hỏi:
“Sao rồi? Phỏng vấn ở đài truyền hình có khó không?"
Giản Du Ninh chưa kịp trả lời, Nhậm Giai Kỳ đã tiếp tục lảm nhảm: “Sáng nay cậu đi vội quá, tớ chưa kịp nhắc là thím của Khâu Hinh Doanh là nhân vật lớn trong đài truyền hình, cậu phải cực kỳ cẩn thận, không chừng người ta đã đào hố sẵn chờ cậu nhảy.”
Giản Du Ninh nắm lấy bàn tay tinh nghịch của Nhậm Giai Kỳ và vui vẻ trả lời:
“Đúng là có vụ này.”
Cô kể lại chuyện xảy ra trong đài truyền hình, cuối cùng tổng kết: “May mà đầy biến cố nhưng không hiểm nguy."
Nhậm Giai Kỳ chỉ nghe nói Khâu Hinh Doanh có thân thích trong đài truyền hình, không ngờ cô ta thật sự vươn tay dài như vậy, lập tức phẫn nộ nói:
“Cô ta làm vậy là quá đáng lắm.”
Nhậm Giai Kỳ mắng vài câu xong vẻ mặt ủ rũ nói:
“Ai kêu người ta có bối cảnh, có hậu đài làm chi.”
Có bối cảnh, có hậu đài là đủ để hạ gục bất kỳ đối thủ nào trong cuộc tranh tài.
Nghĩ đến cuộc phỏng vấn của chính mình, Nhậm Gia Kỳ cảm thấy khó chịu.
Giản Du Ninh không muốn tùy tiện tiết lộ lời bảo đảm của Hạ Ngọc Lan nên chỉ cười nói: “Ở đâu cũng có người quen biết này nọ thôi, đừng oán trách làm gì, thế giới sẽ không thay đổi vì vài lời oán trách của chúng ta, chỉ có thể chấp nhận hiện thực. Nhưng có núi dựa chỉ có thể đại biểu điểm xuất phát của họ cao, nhưng không có năng lực làm việc thì vẫn bị người khinh thường. Hãy cứ làm tốt việc của mình, cứ phấn đấu rồi sẽ có ngày vươn lên.”
Nhậm Giai Kỳ ôm cánh tay Giản Du Ninh:
“Được rồi, người đẹp Giản, không ngờ cậu thấu suốt như vậy.”
Giản Du Ninh thầm thở dài. Kiếp trước cô đơn độc xông pha ở bên ngoài, đã thấy quá nhiều tình huống tàn khốc như thế. Trừ chăm chỉ làm việc ra, cô chẳng thể làm gì khác.
Nhưng ông trời sẽ cho thù lao xứng đáng với sự chăm chỉ của mỗi người.
Cày cấy nhiều một phần mới thu hoạch thêm một phần, chỉ cần cố gắng thật nhiều thì tương lai nhất định sẽ nhận lại được.
Cái này gọi là luật bù trừ.
Giản Hữu Ninh không muốn tiếp tục thảo luận chủ đề này, mỉm cười nói:
“Đi thôi, tìm Kỷ Bạch nào.”
Giọng cô trong trẻo nhưng lúc này kèm theo lạnh lẽo.
Cổ Nhậm Giai Kỳ không tự chủ được mà co rúm lại. Hôm nay trời nóng nực nhưng cô ấy lại cảm thấy hơi lạnh.
. . .
Gần hoàng hôn, bên dưới ký túc xá nam ồn ào, đa số là sinh viên ra ngoài ăn cơm.
Giản Du Ninh và Nhậm Giai Kỳ còn chưa tới gần, từ xa đã thấy Kỷ Bạch đứng chờ trước cửa ký túc xá.
Giản Hữu Ninh cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, lúc này mới nhận ra mình đã nghiên cứu WeChat hơi lâu.
Cô vội vàng đứng dậy chào:
“Cô Hạ.”
Vẻ mặt Hạ Ngọc Lan hiền hòa, suy nghĩ thật kỹ rồi mới nói: "Du Ninh."
Gọi Du Ninh nghe thân thiết hơn.
“Kêu em ở lại là vì muốn bày tỏ lòng cảm ơn với em, nếu không có em nhắc nhở thì tôi không nghĩ tới đến bệnh viện khám sức khỏe, không biết bao giờ mới phát hiện là bệnh này. Du Ninh, em đã giúp cô rất nhiều, em có yêu cầu gì cứ nói, tôi nhất định giúp trong phạm vi năng lực.”
Giản Du Ninh suy nghĩ kỹ lời của bà ấy, trong mắt tràn đầy chân thành nói:
“Cô Hạ đã giúp em rồi.”
Giản Du Ninh nhớ nội dung vừa xem trên WeChat, cô cụp mắt, hơi do dự mở miệng: “Buồng trứng bị gì hả cô?”
Tờ kết quả u nan buồng trứng còn trong túi xách của bà ấy, còn chưa đưa cho bất cứ người nào.
Nhưng sau khi giật mình, bà ấy cảm thấy đây là lẽ đương nhiên.
Nếu Giản Du Ninh có thể nhìn ra bà ấy bị bệnh thì càng không khó biết ổ bệnh nằm ở đâu.
Trong giọng nói của Hạ Ngọc Lan mang theo chút thống khổ:
“U nan buồng trứng. Giản đại sư, hy vọng cô giữ bí mật giúp tôi.”
Nếu không phải đại sư thì sao có thể dễ dàng hiểu biết tình huống của bà ấy chứ, Hạ Ngọc Lan lập tức đổi xưng hô với Giản Du Ninh.
Nghe ba chữ Giản đại sư làm Giản Du Ninh nổi hết da gà, nhưng cô không thể phản bác.
Cô rối rít nói: “Cô Hạ yên tâm.”
Hạ Ngọc Lan vốn đã bận rộn, lần này cố rút ra thời gian nói cảm ơn, xong rồi vội vàng rời đi, bỏ lại một câu:
“Về phỏng vấn ở đài truyền hình thì cô cứ yên tâm.”
Sau khi rời khỏi đài truyền hình, Giản Du Ninh lập tức quay lại trường học.
Nhậm Giai Kỳ đã háo hức chờ đợi ở cổng trường, khi nhìn thấy Giản Du Ninh liền nhào lên hỏi:
“Sao rồi? Phỏng vấn ở đài truyền hình có khó không?"
Giản Du Ninh chưa kịp trả lời, Nhậm Giai Kỳ đã tiếp tục lảm nhảm: “Sáng nay cậu đi vội quá, tớ chưa kịp nhắc là thím của Khâu Hinh Doanh là nhân vật lớn trong đài truyền hình, cậu phải cực kỳ cẩn thận, không chừng người ta đã đào hố sẵn chờ cậu nhảy.”
Giản Du Ninh nắm lấy bàn tay tinh nghịch của Nhậm Giai Kỳ và vui vẻ trả lời:
“Đúng là có vụ này.”
Cô kể lại chuyện xảy ra trong đài truyền hình, cuối cùng tổng kết: “May mà đầy biến cố nhưng không hiểm nguy."
Nhậm Giai Kỳ chỉ nghe nói Khâu Hinh Doanh có thân thích trong đài truyền hình, không ngờ cô ta thật sự vươn tay dài như vậy, lập tức phẫn nộ nói:
Nhậm Giai Kỳ mắng vài câu xong vẻ mặt ủ rũ nói:
“Ai kêu người ta có bối cảnh, có hậu đài làm chi.”
Có bối cảnh, có hậu đài là đủ để hạ gục bất kỳ đối thủ nào trong cuộc tranh tài.
Nghĩ đến cuộc phỏng vấn của chính mình, Nhậm Gia Kỳ cảm thấy khó chịu.
Giản Du Ninh không muốn tùy tiện tiết lộ lời bảo đảm của Hạ Ngọc Lan nên chỉ cười nói: “Ở đâu cũng có người quen biết này nọ thôi, đừng oán trách làm gì, thế giới sẽ không thay đổi vì vài lời oán trách của chúng ta, chỉ có thể chấp nhận hiện thực. Nhưng có núi dựa chỉ có thể đại biểu điểm xuất phát của họ cao, nhưng không có năng lực làm việc thì vẫn bị người khinh thường. Hãy cứ làm tốt việc của mình, cứ phấn đấu rồi sẽ có ngày vươn lên.”
Nhậm Giai Kỳ ôm cánh tay Giản Du Ninh:
“Được rồi, người đẹp Giản, không ngờ cậu thấu suốt như vậy.”
Giản Du Ninh thầm thở dài. Kiếp trước cô đơn độc xông pha ở bên ngoài, đã thấy quá nhiều tình huống tàn khốc như thế. Trừ chăm chỉ làm việc ra, cô chẳng thể làm gì khác.
Nhưng ông trời sẽ cho thù lao xứng đáng với sự chăm chỉ của mỗi người.
Cày cấy nhiều một phần mới thu hoạch thêm một phần, chỉ cần cố gắng thật nhiều thì tương lai nhất định sẽ nhận lại được.
Cái này gọi là luật bù trừ.
Giản Hữu Ninh không muốn tiếp tục thảo luận chủ đề này, mỉm cười nói:
“Đi thôi, tìm Kỷ Bạch nào.”
Giọng cô trong trẻo nhưng lúc này kèm theo lạnh lẽo.
Cổ Nhậm Giai Kỳ không tự chủ được mà co rúm lại. Hôm nay trời nóng nực nhưng cô ấy lại cảm thấy hơi lạnh.
. . .
Gần hoàng hôn, bên dưới ký túc xá nam ồn ào, đa số là sinh viên ra ngoài ăn cơm.
Giản Du Ninh và Nhậm Giai Kỳ còn chưa tới gần, từ xa đã thấy Kỷ Bạch đứng chờ trước cửa ký túc xá.
0
0
1 ngày trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
