0 chữ
Chương 31
Chương 31
Khi không có người phỏng vấn, vẻ lão luyện và nghiêm túc của bà ấy biến mất.
Hạ Ngọc Lan một tay chống cằm, nét mặt có chút hoảng hốt, từ hôm đó đi trường học diễn thuyết, xảy ra một loạt sự tình khiến bà ấy không kịp phòng bị.
Đã có kết quả khám bệnh, bà ấy bị u nang buồng trứng.
Điều đáng mừng là nó được phát hiện sớm và vẫn còn lành tính.
Hạ Ngọc Lan không bao giờ ngờ rằng tình tiết như trong phim này sẽ xảy ra với mình.
Nếu không có sự nhắc nhở ân cần của cô gái xinh đẹp đó, e rằng . . . không dám tưởng tượng hậu quả.
"Chị Trương nói đúng, nhiều người có trình độ chuyên môn, nhưng điều mà đài truyền hình chúng ta chú ý nhất chính là kinh nghiệm làm việc." Người đồng ý là người đàn ông ngồi cạnh Trương Phượng Cầm, anh ta chỉ là nhân viên bình thường, đã sớm được dặn dò nên cố gắng tâng bốc.
Còn về nhan sắc bình thường mà Trương Phượng Cầm chê bai thì anh ta không nói ra, có một số lời không thể muội lương tâm như thế được.
Hạ Ngọc Lan nghe tiếng thảo luận bên tai, hờ hững mở hồ sơ ra, nhưng khi tầm mắt rơi vào hình chụp căn cước công dân vô cùng quen mắt thì bà ấy con ngươi co rút.
Đây là cô gái ngày đó nhắc nhở bà ấy đề phòng trước khi xảy ra tai nạn mà?
Đột nhiên, Hạ Ngọc Lan trong lòng có chút phức tạp, không ngờ lại gặp phải đối phương ở đây.
Trước khi bà ấy lấy lại lý trí thì miệng đã tự động nói đỡ cho Giản Du Ninh:
“Khuôn mặt như này cũng coi như số một số hai trong đài truyền hình chúng ta, nếu đúng là bình thường thì nhiều cô gái khác ước gì mình được bình thường như vậy.”
Ngay khi Hạ Ngọc Lan lên tiếng, ba vị giám khảo đều im lặng, trừ Trương Phượng Cầm ra.
Một người là phó đài trưởng của đài truyền hình, một người là em vợ của đài trưởng.
Sợ nhất là không khí đột nhiên yên lặng.
“Đài truyền hình chúng ta cũng nhận nhiều sinh viên năm ba đấy thôi, ai mà không từ từ tích lũy kinh nghiệm leo từ tầng dưới chót lên? Càng miễn bàn lúc chúng ta thông báo tuyển dụng vị trí này không hạn chế sinh viên năm ba không được nhận.”
Đúng lúc này, cửa bị gõ, Giản Du Ninh mỉm cười bước vào, mặc một bộ váy trắng thanh thoát, nụ cười trên mặt tựa như gió xuân.
Hai vị giám khảo nhìn nhau một cái, bình thường . . . mà nhỉ?
Cảnh tượng giống y như đúc, chẳng qua khi lại xảy ra, Giản Du Ninh không bất ngờ lúc nhìn thấy Hạ Ngọc Lan. Cô bình tĩnh tự giới thiệu.
Trương Phượng Cầm nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Giản Du Ninh, bỗng cảm thấy mất mặt, nhíu mày nói:
"Được rồi, chúng tôi cũng có tư liệu của cô, đừng lãng phí thời gian, trực tiếp bắt đầu đề thi đi."
Giản Du Ninh bình tĩnh gật đầu.
“Vì cuộc phỏng vấn là nghề phát thanh viên, nên hãy thử đọc diễn cảm. Tờ giấy này là chuyên môn về cách phát âm, hợp với chuyên nghiệp của cô, chắc không khó với cô. Cô hãy chuẩn bị, ba phút sau bắt đầu.”
Giản Du Ninh tiến lên nhận lấy tờ giấy và bắt đầu đọc cẩn thận, nhưng đôi lông mày hơi run lên để lộ sự bất an trong lòng.
Ở kiếp trước, cô chỉ nghĩ đây là một bài đọc đơn giản, trong ba phút đó cô còn suy nghĩ nên đọc như thế nào cho giàu tình cảm hơn nữa.
Nhưng mà . . .
“Ba phút đã hết, cô bắt đầu đọc mà không nhìn giấy đi.”
Hạ Ngọc Lan và người đàn ông ngồi cạnh bà ấy cùng cau mày, hiển nhiên cảm thấy bài thi phỏng vấn này quá khó khăn.
Tờ giấy đó chi chít chữ, đừng nói ba phút đọc thuộc, cho ba mươi phút cũng không làm nổi. Quá đáng hơn nữa là Trương Phượng Cầm không nói rõ yêu cầu cụ thể về đề thi, khiến người bất ngờ không kịp đề phòng.
Hạ Ngọc Lan nhớ ân tình của cô gái, đang định mở miệng nói chuyện, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Giản Du Ninh thì bà ấy sửng sốt.
Mắt của cô gái tràn đầy sáng ngời và tự tin, khiến cả người cô đều tỏa sáng.
Giản Du Ninh gấp tờ giấy trong tay lại và đặt nó sang một bên, không nói một lời vô nghĩa, vén sợi tóc con trên trán ra sau tai, bắt đầu trả bài:
“Hơi thở là động lực và cơ sở hình thành nên âm thanh của cơ thể con người. Khi phát thanh và dẫn chương trình thì nhịp thở, lưu lượng, áp lực lớn nhỏ, giọng cao cấp, mạnh yếu, dài ngắn cùng với cộng hưởng đều có liên quan trực tiếp. Có thể nói muốn kiểm soát âm thanh, ngôn ngữ thì phải học được cách khống chế hơi thở. Cái gọi là khống chế hơi thở là học cách thở ngực bụng với hô hấp . . ."
Ban đầu tất cả giám khảo đều không để bụng, cho rằng Giản Du Ninh cố làm ra vẻ, nhưng qua một phút mà cô vẫn đọc làu làu.
Hạ Ngọc Lan một tay chống cằm, nét mặt có chút hoảng hốt, từ hôm đó đi trường học diễn thuyết, xảy ra một loạt sự tình khiến bà ấy không kịp phòng bị.
Đã có kết quả khám bệnh, bà ấy bị u nang buồng trứng.
Điều đáng mừng là nó được phát hiện sớm và vẫn còn lành tính.
Hạ Ngọc Lan không bao giờ ngờ rằng tình tiết như trong phim này sẽ xảy ra với mình.
Nếu không có sự nhắc nhở ân cần của cô gái xinh đẹp đó, e rằng . . . không dám tưởng tượng hậu quả.
"Chị Trương nói đúng, nhiều người có trình độ chuyên môn, nhưng điều mà đài truyền hình chúng ta chú ý nhất chính là kinh nghiệm làm việc." Người đồng ý là người đàn ông ngồi cạnh Trương Phượng Cầm, anh ta chỉ là nhân viên bình thường, đã sớm được dặn dò nên cố gắng tâng bốc.
Hạ Ngọc Lan nghe tiếng thảo luận bên tai, hờ hững mở hồ sơ ra, nhưng khi tầm mắt rơi vào hình chụp căn cước công dân vô cùng quen mắt thì bà ấy con ngươi co rút.
Đây là cô gái ngày đó nhắc nhở bà ấy đề phòng trước khi xảy ra tai nạn mà?
Đột nhiên, Hạ Ngọc Lan trong lòng có chút phức tạp, không ngờ lại gặp phải đối phương ở đây.
Trước khi bà ấy lấy lại lý trí thì miệng đã tự động nói đỡ cho Giản Du Ninh:
“Khuôn mặt như này cũng coi như số một số hai trong đài truyền hình chúng ta, nếu đúng là bình thường thì nhiều cô gái khác ước gì mình được bình thường như vậy.”
Ngay khi Hạ Ngọc Lan lên tiếng, ba vị giám khảo đều im lặng, trừ Trương Phượng Cầm ra.
Sợ nhất là không khí đột nhiên yên lặng.
“Đài truyền hình chúng ta cũng nhận nhiều sinh viên năm ba đấy thôi, ai mà không từ từ tích lũy kinh nghiệm leo từ tầng dưới chót lên? Càng miễn bàn lúc chúng ta thông báo tuyển dụng vị trí này không hạn chế sinh viên năm ba không được nhận.”
Đúng lúc này, cửa bị gõ, Giản Du Ninh mỉm cười bước vào, mặc một bộ váy trắng thanh thoát, nụ cười trên mặt tựa như gió xuân.
Hai vị giám khảo nhìn nhau một cái, bình thường . . . mà nhỉ?
Cảnh tượng giống y như đúc, chẳng qua khi lại xảy ra, Giản Du Ninh không bất ngờ lúc nhìn thấy Hạ Ngọc Lan. Cô bình tĩnh tự giới thiệu.
Trương Phượng Cầm nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Giản Du Ninh, bỗng cảm thấy mất mặt, nhíu mày nói:
Giản Du Ninh bình tĩnh gật đầu.
“Vì cuộc phỏng vấn là nghề phát thanh viên, nên hãy thử đọc diễn cảm. Tờ giấy này là chuyên môn về cách phát âm, hợp với chuyên nghiệp của cô, chắc không khó với cô. Cô hãy chuẩn bị, ba phút sau bắt đầu.”
Giản Du Ninh tiến lên nhận lấy tờ giấy và bắt đầu đọc cẩn thận, nhưng đôi lông mày hơi run lên để lộ sự bất an trong lòng.
Ở kiếp trước, cô chỉ nghĩ đây là một bài đọc đơn giản, trong ba phút đó cô còn suy nghĩ nên đọc như thế nào cho giàu tình cảm hơn nữa.
Nhưng mà . . .
“Ba phút đã hết, cô bắt đầu đọc mà không nhìn giấy đi.”
Hạ Ngọc Lan và người đàn ông ngồi cạnh bà ấy cùng cau mày, hiển nhiên cảm thấy bài thi phỏng vấn này quá khó khăn.
Tờ giấy đó chi chít chữ, đừng nói ba phút đọc thuộc, cho ba mươi phút cũng không làm nổi. Quá đáng hơn nữa là Trương Phượng Cầm không nói rõ yêu cầu cụ thể về đề thi, khiến người bất ngờ không kịp đề phòng.
Hạ Ngọc Lan nhớ ân tình của cô gái, đang định mở miệng nói chuyện, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Giản Du Ninh thì bà ấy sửng sốt.
Mắt của cô gái tràn đầy sáng ngời và tự tin, khiến cả người cô đều tỏa sáng.
Giản Du Ninh gấp tờ giấy trong tay lại và đặt nó sang một bên, không nói một lời vô nghĩa, vén sợi tóc con trên trán ra sau tai, bắt đầu trả bài:
“Hơi thở là động lực và cơ sở hình thành nên âm thanh của cơ thể con người. Khi phát thanh và dẫn chương trình thì nhịp thở, lưu lượng, áp lực lớn nhỏ, giọng cao cấp, mạnh yếu, dài ngắn cùng với cộng hưởng đều có liên quan trực tiếp. Có thể nói muốn kiểm soát âm thanh, ngôn ngữ thì phải học được cách khống chế hơi thở. Cái gọi là khống chế hơi thở là học cách thở ngực bụng với hô hấp . . ."
Ban đầu tất cả giám khảo đều không để bụng, cho rằng Giản Du Ninh cố làm ra vẻ, nhưng qua một phút mà cô vẫn đọc làu làu.
0
0
21 giờ trước
21 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
