TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 32
Chương 32

Đám người thu lại vẻ dửng dưng, muốn nhìn xem Giản Du Ninh có thể học thuộc bao nhiêu từ.

"Như vậy tạo thành vấn đề là mấy chữ đầu có hơi thở, chữ sau hụt hơi, nói chuyện cho người cảm giác trước mạnh sau yếu, thiếu hơi.”

Giản Du Ninh đọc không va vấp, dù là một bài văn không chứa cảm xúc cũng được cô đọc đầy nhịp điệu trầm bổng.

Kiếp trước được mài giũa trong công việc khiến cô ứng phó dễ dàng.

Không bàn tới Hạ Ngọc Lan giật mình đến ngây người, tất cả giám khảo đều nhìn chằm chằm Giản Du Ninh, trên mặt mang theo ngạc nhiên hiếm thấy.

Trương Phượng Cầm cũng không thể dời mắt khỏi cô.

Mọi người đều biết, đây là không thể nào gian lận.

Vì kiểm tra trình độ đọc diễn cảm của thí sinh, trước khi phỏng vấn bọn họ chuẩn bị mấy chục bản thảo, vừa rồi Trương Phượng Cầm tùy tay rút một tờ ra.

Nếu Giản Du Ninh muốn gian lận thì phải học thuộc mấy chục phần bản thảo này trước.

Mấu chốt là trước giờ phỏng vấn họ mới tải mấy chục phần bản thảo này từ trên mạng và in ra.

Trời ạ, đây có còn là con người không?

“Khi đổi hơi thở phải dùng cả miệng mũi, lấy mũi làm chủ yếu, kiểm soát chênh lệch thời gian khiến dòng khí dồi dào có sức lực.”

Giản Du Ninh chậm rãi đọc xong câu cuối cùng, khẽ mỉm cười:

“Thưa các vị, tôi đã đọc xong.”

Khi nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của mọi người, Giản Du Ninh thầm sướиɠ trong lòng.

Kiếp trước cô bị mắc kẹt ở vòng này, cô cảm thấy bất công nên lý luận với Trương Phượng Cầm, đổi lại là bị vô tình chế nhạo.

Đời này cô đã biết trước, tự nhiên chuẩn bị đầy đủ.

Giản Du Ninh hơi ngước mặt lên, không chút sợ hãi nhìn Trương Phong Cầm:

“Cô còn muốn cho đề bài khác không?”

Trương Phượng Cầm không nói nên lời. Cô gái đối diện mặc dù trông vô hại nhưng bà ta cảm giác rõ rệt sự khıêυ khí©h.

Rất ức chế!

Hạ Ngọc Lan sau khi bị bất ngờ thì trong mắt thoáng qua ý cười.

Bởi vì Giản Du Ninh có ơn với mình, vừa rồi Hạ Ngọc Lan đã hạ quyết tâm bảo vệ cô, nhưng cô bày ra tài năng này, mặc kệ là có tài năng bẩm sinh hay sớm biết nội dung tờ giấy đã đủ khiến mọi người phải sửng sốt.

Bà ấy có thể giữ lại Giản Du Ninh một cách chính đáng.

Hạ Ngọc Lan lại lên tiếng khen:

“Cô bé này giỏi, chẳng những có vẻ ngoài đoan chính, trí nhớ tốt, khả năng học thuộc, ứng phó hiện trường đều tốt hơn mười mấy người trước nhiều.”

Trừ Trương Phượng Cầm ra, ba người khác ngồi im không dám hó hé.

Cho dù trong đó có hai người sớm bị Trương Phượng Cầm dặn dò, nhưng lúc này họ đã quên hết.

Cục diện này đã rõ rành rành, phó đài trưởng chống lại em vợ nhà đài trưởng.

Bọn họ tốt nhất là im lặng để tránh bị văng miểng.

Trương Phượng Cầm cảm thấy mất mặt, muốn phản bác nhưng nhìn Giản Du Ninh một hồi lâu vẫn không tìm ra được lý do hợp lý, đành cứng rắn nói:

“Trình độ đọc đúng là giỏi, tiếp theo hãy nói về kinh nghiệm và cái nhìn của cô đối với các bộ phận công việc của đài truyền hình.”

Rõ ràng là công khai làm khó.

Người ta chỉ là sinh viên năm ba, chưa từng làm trong đài truyền hình thì lấy đâu ra kinh nghiệm và cái nhìn?

Giản Du Ninh mà trả lời không tốt là Trương Phượng Cầm sẽ bắt lấy cơ hội này làm khó dễ.

Trong mắt Hạ Ngọc Lan hiện lên sự tức giận, nhưng nhìn bộ dáng tự tin của Giản Du Ninh, bà ấy kiềm nén chờ xem sao.

Vốn là bà ấy toàn quyền chịu trách nhiệm về việc tuyển dụng của đài truyền hình lần này, nhưng do bị bệnh đột ngột nên mới muốn sớm giải quyết xong công việc trong tay, phỏng vấn sớm hơn.

Nếu lần này Trương Phượng Cầm làm quá đà thì bà ấy không ngại cảnh cáo.

Em vợ của đài trưởng thì cũng chỉ là em vợ, còn chưa thể làm mưa làm gió được đâu.

Giản Du Ninh vốn căng thẳng, nhưng nghe câu hỏi của Trương Phượng Cầm thì cô bình tĩnh lại.

Kiếp trước cô không hoàn thành đọc thuộc lòng, bị bà ta chế nhạo thật lâu, căn bản không hỏi đến vấn đề thứ hai.

Nhưng hôm nay, câu hỏi thứ hai này trúng tủ cô rồi.

Về kinh nghiệm và cái nhìn của cô đối với các bộ phận công việc của đài truyền hình, kiếp trước cô làm việc vài năm trong đài truyền hình, cũng có chút tiếng tăm.

Kiếp trước bởi vì Khâu Hinh Doanh nên cô gặp nhiều chèn ép ở thủ đô, về sau Giản Du Ninh dứt khoát trở lại thành phố Thiên Hải, nộp lại lý lịch. May mắn thay, cô đã được đài truyền hình thành phố Thiên Hải tuyển dụng. Cô bắt đầu từ cấp cơ sở và leo lên từng bước một.

Có bộ phận nào mà cô chưa từng làm?

Tròng mắt đen của Giản Du Ninh sáng bóng, khóe môi cong lên, bắt đầu dõng dạc nói về kinh nghiệm và cái nhìn công việc của đài truyền hình.

0

0

1 ngày trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.