TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 30
Chương 30

Con ngươi Khâu Hinh Doanh hơi co rút, trong lòng cực kỳ khó chịu, giây sau cô ta dửng dưng dời ánh nhìn, miệng phát ra tiếng trào phúng:

“Ha.”

Nếu Giản Du Ninh thi đậu phỏng vấn thì cô ta sẽ viết ngược chữ Khâu.

Thời nay dù mặt mày xuất chúng, thành tích thi viết xuất sắc thì sao? Ai kêu Giản Du Ninh thiếu bối cảnh, chỉ có thể mặc cho người ta bài bố.

Giản Du Ninh theo đoàn người ký tên vào danh sách, rồi theo chỉ thị của nhân viên công tác tìm được chỗ phỏng vấn phát thanh viên trên tầng ba.

Cô đang định đi vào phòng chờ thì chuông điện thoại bỗng reo vang, cô lấy điện thoại ra thấy là Bao Lệ Huệ gọi.

Trong mắt Giản Du Ninh lóe tia sáng bất ngờ, nhưng tay thì nhanh chóng nhấn nút nghe.

Giọng nói của Bao Lệ Huệ vẫn rất khách khí:

“Du Ninh à, đã tìm ra kẻ say rượu tổn thương người rồi.”

Không chờ cô trả lời, Bao Lệ Huệ thuật lại toàn bộ sự kiện.

Tên bợm rượu là nhân viên của làng da lục, mười năm trước gã bạo hành vợ nên bị vợ ly hôn, dẫn theo con trai, bỏ lại mình gã.

Thường ngày gã thích uống rượu, say sẽ quậy phá. Chủ quản của làng du lịch muốn đuổi việc gã từ lâu, nhưng gã cứ hay đe dọa sẽ tự sát, bởi vậy giằng co mãi đến bây giờ.

Đây không phải là lần đầu tiên gã phạm án, đã có vài đứa trẻ bị gã làm hại, chẳng qua gã đều trốn thoát.

"Hắn đã bị đưa vào sở cảnh sát, chờ hắn ở bên trong một thời gian ra ngoài, chị sẽ tìm cách đưa vào bệnh viện tâm thần."

Bệnh viện tâm thần là nơi ăn thịt người, dù không mắc bệnh cũng sẽ bị hành hạ thành bệnh tâm thần.

"May mắn lần này có em, nếu không thì Văn Văn sẽ . . .”

Giọng của Bao Lệ Huệ hơi nghẹn ngào:

“Nhưng chuyện đã qua rồi, sau này chị nhất định sẽ trông giữ càng cẩn thận hơn. Du Ninh, cảm ơn em.”

Giọng Giản Du Ninh trong trẻo nói:

“Chị Bao đừng cảm ơn em, chúng ta đều vì tốt cho Văn Văn, còn tên tội phạm kia bị đưa ra công lý cũng tốt."

Ít đi một tai họa thì ít một người bị hại.

Thái độ của Bao Lệ Huệ đối với cô thay đổi rõ rệt thì cô không quá để ý, đây là lẽ thường của con người.

Bao Lệ Huệ khẽ ừ, sau đó do dự mở miệng: “Du Ninh, cha mẹ của Châu Chu muốn gặp em.”

Giản Du Ninh sửng sốt, lập tức từ chối khéo:

“Em đang tham gia phỏng vấn, ngày mai về nhà rồi, sợ rằng không rảnh.”

Bao Lệ Huệ nghe hiểu ý trong lời nói của cô, cười nói: “Được rồi, vậy chị đi nói lại với người ta.”

Giản Du Ninh cúp điện thoại, thở phào một hơi.

Cô mới nhận một cuộc gọi mà các thí sinh gần như tới đông đủ, hơn bốn mươi người ngồi đầy phòng chờ, nhưng đều là người xa lạ, lại là quả thực cạnh tranh nên trong phòng rất yên tĩnh.

Giản Du Ninh tìm vị trí trong góc ngồi xuống, trông cô đặc biệt bình tĩnh khi so sánh với những người khác đứng ngồi không yên.

Sự im lặng này bị phá vỡ khi những thí sinh lần lượt bước ra ngoài.

Mọi người đều tò mò và lo lắng hỏi về nội dung cuộc phỏng vấn, nhưng câu trả lời họ nhận được rất đa dạng. Tuy nhiên, cuộc trao đổi ngắn ngủi khiến họ giảm bớt sự xa lạ với nhau.

Giản Du Ninh không tham gia thảo luận với họ mà chỉ ngồi im lặng.

Cô biết rằng các câu hỏi phỏng vấn đều là ngẫu nhiên. Ngay cả khi bạn biết câu hỏi của thí sinh trước, đến lượt người kế tiếp thì câu hỏi sẽ khác hoàn toàn, dù cố hỏi thăm người trước cũng chỉ tốn nước miếng.

Huống chi, Khâu Hinh Doanh đặc biệt “chăm sóc”, câu hỏi phỏng vấn của cô sẽ càng khó khăn hơn người bình thường.

Mí mắt của Giản Du Ninh hơi rũ xuống, những ngón tay thon dài trắng nõn vô thức lướt trên màn hình điện thoại. Kiếp trước cô đã trải qua tất cả những điều này rồi.

"Giản Du Ninh chuẩn bị."

Giản Du Ninh tỉnh táo lại, một trợ lý nữ đứng trước cửa, cầm hồ sơ đọc tên của cô.

Cô vội vàng đứng dậy nói:

“Có mặt.”

. . .

Trong phòng họp tạm thời biến thành địa điểm phỏng vấn, năm vị giám khảo khuôn mặt nghiêm túc đang giao lưu giây lát.

Người phụ nữ trung niên tên là Trương Phượng Cầm ngồi ở ngoài cùng bên phải, dáng vẻ trang trọng cầm hồ sơ, cay nghiệt nói:

“Tuy Giản Du Ninh là sinh viên chuyên ngành, nhưng mới học năm ba, không có kinh nghiệm làm việc trong ngành. Thành tích thi viết khá tốt, nhưng đài truyền hình chúng ta sao có thể nhận loại người như vậy?”

Chê bai một câu chưa đủ, Trương Phượng Cầm nói tiếp:

“Với vẻ ngoài bình thường như vậy thì dù có vào đài truyền hình cũng khó có thể tiến xa hơn.”

Hạ Ngọc Lan ngồi ở vị trí chính giữa.

0

0

15 giờ trước

15 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.