0 chữ
Chương 29
Chương 29
Cho nên, Giản Du Ninh tin tưởng Trình Tố Cẩm, mẹ cô có tư cách biết Giản Tòng Hữu rốt cuộc làm gì bên ngoài.
Phải biết thì mới dễ ứng phó.
Tên khốn kiếp không xứng làm cha, làm chồng đó nên bị báo ứng.
Giản Du Ninh híp mắt, đáy mắt lóe tia u tối. Cô vứt bỏ suy nghĩ trong đầu, bình tĩnh trang điểm.
Nhậm Giai Kỳ hai tay cầm chậu rửa mặt đựng kem đánh răng, bàn chải đánh răng, khăn lông đi vào phòng.
Cô ấy thấy Giản Du Ninh hiếm khi trang điểm thì tặc lưỡi lấy làm lạ:
“Người đẹp Giản, bộ hôm nay mặt trời mọc từ phía tây hay sao? Cậu . . . sắp đi hẹn hò hả?”
Giản Du Ninh kẽ mắt xong mới liếc về phía Nhậm Giai Kỳ:
“Hẹn hò cũng phải có người đi cùng chứ.”
Cô tạm dừng, sợ bị bạn hiểu lầm nên bổ sung thêm:
“Đi phỏng vấn đài truyền hình Bắc Kinh, tớ không được ăn mặc trịnh trọng chút à?”
“Ủa? Không phải cuối tháng mới phỏng vấn à?”
“Tớ cũng không rõ tình huống cụ thể nữa, hôm trước phòng nhân sự của đài truyền hình gọi điện thoại thông báo cho tớ.”
Trong lòng Giản Du Ninh cũng rất thắc mắc, đài truyền hình lớn như vậy khi đã đặt ra thời gian phỏng vấn thì ít khi thay đổi, dù sao đổi giờ không chỉ cần thông báo cho một, hai thí sinh, tóm lại là phiền phức.
Nhậm Giai Kỳ cũng chỉ thuận miệng hỏi:
“Phỏng vấn sớm cũng tốt, đỡ khỏi phải đến lúc đó cậu mất công về trường sớm. À, ngày mai là kết thúc hoạt động thực tiễn rồi, đêm nay cả phòng chúng ta tụ hợp rồi giải tán về nhà.”
Vốn là nghỉ hè, nếu không phải bởi vì trường học tổ chức hoạt động thực tiễn thì các học sinh đã sớm về nhà.
Giản Du Ninh gật đầu:
“Được, vừa lúc là sinh nhật của Tô Lan, chúng ta ăn mừng sớm.”
“Chờ cậu phỏng vấn xong chúng ta cùng nhau đi mua bánh ngọt nhé?"
Giản Du Ninh lắc đầu: “Phỏng vấn xong tớ bận đi tìm Kỷ Bạch rồi.”
Nhậm Giai Kỳ: . . .!!!
“Cậu tìm Kỷ Bạch làm gì? Thằng đó đứng dưới ký túc xá mấy ngày mới biến mất, cậu mà tìm hắn thì e rằng lại được đằng chân lân đằng đầu."
Giản Du Ninh không quay đầu lại đánh má hồng, giọng nói chất chứa hả hê và trêu chọc:
“Còn làm gì nữa? Đương nhiên là đi đòi tiền, quyên hai trăm nghìn đó cho tổ chức từ thiện còn hơn để nó rơi vào tay tên khốn kia.”
Tuy Kỷ Bạch quen thói tiêu xài hoang phí, không trả nổi hai trăm nghìn, nhưng cố gắng mót thì vẫn có thể ra trăm nghìn.
Anh ta không trả thì càng hay nữa.
Nhậm Giai Kỳ nổi hứng nói:
“Vậy tớ càng phải đi với cậu, chứ thân thể yếu đuối như cậu lỡ bị ăn hϊếp thì sao? Tớ từng học môn võ tán thủ mấy năm.”
Nhậm Giai Kỳ càng cười tươi hơn:
“Hắn mà không trả tiền thì đánh mấy cái hả giận cũng hay.”
Giản Du Ninh nhìn bộ dạng háo hức của cô bạn, vui vẻ nói:
“Vậy cũng tốt.”
Chuyện xảy ra trong quán cà phê lần trước tuy bị đem lên diễn đàn trường học nhưng đó chỉ là chuyện tình cảm của Kỷ Bạch. Khâu Hinh Doanh và bạn mình không rêu rao chuyện này, cho nên Kỷ Bạch vẫn sẽ hình tượng tốt trong mắt mọi người.
Vì thế . . .
Mặc kệ anh ta trả tiền hay không, Giản Du Ninh đều muốn lột da đối phương, nếu không thì sao mà thỏa cục tức này!
. . .
Giản Du Ninh không trang điểm thì như đóa phù dung nước trong, còn khi son phấn thì càng đẹp rực rỡ.
Cô đứng trong nhóm người chờ phỏng vấn bắt mắt như mặt trời tỏa sáng, bất giác tạo áp lực lớn cho những người bên cạnh.
“Không biết đề bài phỏng vấn là gì nhỉ? Kêu đến sớm quá làm tôi không kịp chuẩn bị.”
“Ầy, nghe nói bên phát thanh viên mà tôi phỏng vấn chỉ chiêu một người, nhưng có hơn bốn mươi người lọt vòng thi viết.”
“Đừng nói là phát thanh viên, bộ môn khác cũng cạnh tranh siêu kịch liệt.”
“Suỵt, cái người mặc váy trắng tên gì vậy? Nếu cạnh tranh cùng một chức vị với tôi thì tiêu tôi rồi, từ đầu đến chân căn bản không sánh bằng người ta.”
“Đi thôi, mau đi chờ, có lẽ sẽ tạo ấn tượng tốt cho giám khảo. Nghe nói trong các giám khảo lần này có hai người lai lịch lớn lắm.”
Khâu Hinh Doanh cũng là một trong những thí sinh, so với người khác thì cô ta chỉ cần có mặt là sẽ được nhận ngay, sau đó được điều vào bộ môn tốt nhất.
Đây là ích lợi của có người quen ở bên trong.
Cô ta nghe người bên cạnh xì xầm thì cũng liếc về phía mà người kia nhắc tới.
Nhiều người mặc váy trắng, nhưng chỉ có Giản Du Ninh là thu hút nhất.
Váy dài lộ vai màu trắng tinh, phối hợp trang sức đơn giản càng nổi bật, hấp dẫn nhất là khuôn mặt của cô, thu hút ánh mắt người hơn bình thường.
Phải biết thì mới dễ ứng phó.
Tên khốn kiếp không xứng làm cha, làm chồng đó nên bị báo ứng.
Giản Du Ninh híp mắt, đáy mắt lóe tia u tối. Cô vứt bỏ suy nghĩ trong đầu, bình tĩnh trang điểm.
Nhậm Giai Kỳ hai tay cầm chậu rửa mặt đựng kem đánh răng, bàn chải đánh răng, khăn lông đi vào phòng.
Cô ấy thấy Giản Du Ninh hiếm khi trang điểm thì tặc lưỡi lấy làm lạ:
“Người đẹp Giản, bộ hôm nay mặt trời mọc từ phía tây hay sao? Cậu . . . sắp đi hẹn hò hả?”
Giản Du Ninh kẽ mắt xong mới liếc về phía Nhậm Giai Kỳ:
“Hẹn hò cũng phải có người đi cùng chứ.”
Cô tạm dừng, sợ bị bạn hiểu lầm nên bổ sung thêm:
“Đi phỏng vấn đài truyền hình Bắc Kinh, tớ không được ăn mặc trịnh trọng chút à?”
“Tớ cũng không rõ tình huống cụ thể nữa, hôm trước phòng nhân sự của đài truyền hình gọi điện thoại thông báo cho tớ.”
Trong lòng Giản Du Ninh cũng rất thắc mắc, đài truyền hình lớn như vậy khi đã đặt ra thời gian phỏng vấn thì ít khi thay đổi, dù sao đổi giờ không chỉ cần thông báo cho một, hai thí sinh, tóm lại là phiền phức.
Nhậm Giai Kỳ cũng chỉ thuận miệng hỏi:
“Phỏng vấn sớm cũng tốt, đỡ khỏi phải đến lúc đó cậu mất công về trường sớm. À, ngày mai là kết thúc hoạt động thực tiễn rồi, đêm nay cả phòng chúng ta tụ hợp rồi giải tán về nhà.”
Vốn là nghỉ hè, nếu không phải bởi vì trường học tổ chức hoạt động thực tiễn thì các học sinh đã sớm về nhà.
Giản Du Ninh gật đầu:
“Được, vừa lúc là sinh nhật của Tô Lan, chúng ta ăn mừng sớm.”
Giản Du Ninh lắc đầu: “Phỏng vấn xong tớ bận đi tìm Kỷ Bạch rồi.”
Nhậm Giai Kỳ: . . .!!!
“Cậu tìm Kỷ Bạch làm gì? Thằng đó đứng dưới ký túc xá mấy ngày mới biến mất, cậu mà tìm hắn thì e rằng lại được đằng chân lân đằng đầu."
Giản Du Ninh không quay đầu lại đánh má hồng, giọng nói chất chứa hả hê và trêu chọc:
“Còn làm gì nữa? Đương nhiên là đi đòi tiền, quyên hai trăm nghìn đó cho tổ chức từ thiện còn hơn để nó rơi vào tay tên khốn kia.”
Tuy Kỷ Bạch quen thói tiêu xài hoang phí, không trả nổi hai trăm nghìn, nhưng cố gắng mót thì vẫn có thể ra trăm nghìn.
Anh ta không trả thì càng hay nữa.
Nhậm Giai Kỳ nổi hứng nói:
“Vậy tớ càng phải đi với cậu, chứ thân thể yếu đuối như cậu lỡ bị ăn hϊếp thì sao? Tớ từng học môn võ tán thủ mấy năm.”
“Hắn mà không trả tiền thì đánh mấy cái hả giận cũng hay.”
Giản Du Ninh nhìn bộ dạng háo hức của cô bạn, vui vẻ nói:
“Vậy cũng tốt.”
Chuyện xảy ra trong quán cà phê lần trước tuy bị đem lên diễn đàn trường học nhưng đó chỉ là chuyện tình cảm của Kỷ Bạch. Khâu Hinh Doanh và bạn mình không rêu rao chuyện này, cho nên Kỷ Bạch vẫn sẽ hình tượng tốt trong mắt mọi người.
Vì thế . . .
Mặc kệ anh ta trả tiền hay không, Giản Du Ninh đều muốn lột da đối phương, nếu không thì sao mà thỏa cục tức này!
. . .
Giản Du Ninh không trang điểm thì như đóa phù dung nước trong, còn khi son phấn thì càng đẹp rực rỡ.
Cô đứng trong nhóm người chờ phỏng vấn bắt mắt như mặt trời tỏa sáng, bất giác tạo áp lực lớn cho những người bên cạnh.
“Không biết đề bài phỏng vấn là gì nhỉ? Kêu đến sớm quá làm tôi không kịp chuẩn bị.”
“Ầy, nghe nói bên phát thanh viên mà tôi phỏng vấn chỉ chiêu một người, nhưng có hơn bốn mươi người lọt vòng thi viết.”
“Đừng nói là phát thanh viên, bộ môn khác cũng cạnh tranh siêu kịch liệt.”
“Suỵt, cái người mặc váy trắng tên gì vậy? Nếu cạnh tranh cùng một chức vị với tôi thì tiêu tôi rồi, từ đầu đến chân căn bản không sánh bằng người ta.”
“Đi thôi, mau đi chờ, có lẽ sẽ tạo ấn tượng tốt cho giám khảo. Nghe nói trong các giám khảo lần này có hai người lai lịch lớn lắm.”
Khâu Hinh Doanh cũng là một trong những thí sinh, so với người khác thì cô ta chỉ cần có mặt là sẽ được nhận ngay, sau đó được điều vào bộ môn tốt nhất.
Đây là ích lợi của có người quen ở bên trong.
Cô ta nghe người bên cạnh xì xầm thì cũng liếc về phía mà người kia nhắc tới.
Nhiều người mặc váy trắng, nhưng chỉ có Giản Du Ninh là thu hút nhất.
Váy dài lộ vai màu trắng tinh, phối hợp trang sức đơn giản càng nổi bật, hấp dẫn nhất là khuôn mặt của cô, thu hút ánh mắt người hơn bình thường.
0
0
16 giờ trước
16 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
