0 chữ
Chương 28
Chương 28
Mỗi khi nói đến chuyện này là Hoàng Nhã cực kỳ bất mãn.
Xưa kia, Giản Tòng Hữu một nghèo hai trắng đi tới Hongkong, bà ta không rời không chê theo ông ta từ không tới có, sáng lập ra gia nghiệp lớn.
Vốn tưởng gặp người yêu bên mình cả đời, nhưng sau này bà ta mới biết Giản Tòng Hữu có vợ con ở đại lục, ông ta lừa dối bà ta bao nhiêu năm rồi.
Giản Tòng Hữu hơi chột dạ, nhưng nghĩ đến những lời khiến người lúng túng vừa rồi, nhíu mày nói:
“Nhưng em cũng không thể dạy hư con như vậy.”
Hoàng Nhã nghe lời này liền khó chịu, buông kem xuống, xoay người lại nhìn thẳng vào Giản Tòng Hữu:
“Dạy hư con ư? Em dạy hư con cái gì? Chúng ta làm người phải có lương tâm chút. Đến bây giờ con vẫn cho rằng anh về đại lục là đi thăm ông bà nội, nếu em thật sự muốn nói lời chối tai thì đã không chừa thể diện cho anh.”
Giản Tòng Hữu bực mình nói:
“Hoàng Nhã, anh cứ nghĩ chúng ta đã sớm đạt thành đồng thuận những việc này rồi chứ.”
Hoàng Nhã lạnh lùng cười, giống như bị chọc giận hoàn toàn:
“Nếu đã nói tới đây thì chúng ta thẳng thắn luôn đi, dù sao hiện tại Tiểu Duy cũng lớn rồi, có tư cách biết rõ chân tướng, cho rằng bé nhìn xem là cha nó sai hay mẹ nó sai. Hoặc nên hỏi là rốt cuộc anh muốn gia đình kia hay gia đình này?”
Giản Tòng Hữu nheo mắt, hai người cùng nhau phấn đấu nhiều năm, có nhiều thứ giao nhau, căn bản không thể rời đi đối phương, thái độ của ông ta dịu xuống.
“Nhã Nhã, em phải luôn biết thái độ của anh là gì chứ, có cần nói những lời như thế tổn thương anh không? Anh vừa đồng ý với Tiểu Duy là hai ngày nữa sẽ về đại lục giải quyết sự tình, sau đó quay về qua lễ Trung Thu với hai mẹ con.”
Hoàng Nhã cũng chỉ oán trách ngoài miệng, nếu hai người có thể tách ra thật thì đã chẳng chờ đến bây giờ. Thái độ của Giản Tòng Hữu mềm xuống, bà ta cũng cho đối phương bậc thang leo xuống.
“Anh cũng biết là bao nhiêu năm qua trong lòng em luôn thấy ấm ức, anh có thật sự muốn kết thúc với bên kia không?”
Hoàng Nhã cẩn thận quan sát biểu cảm nhỏ của Giản Tòng Hữu.
Ông ta biết vợ mình đang quan sát nhưng giả vờ không biết, khẳng định nói:
“Đúng vậy, sẽ chấm dứt.”
Hoàng Nhã vui vẻ giãn cơ mặt.
Sau khi hai người đạt thành nhận thức chung thì ngầm hiểu bỏ qua đề tài này.
Hoàng Nhã biết đạo lý một vừa hai phải, tuy bà ta và gia đình đã giúp Giản Tòng Hữu nhiều, nhưng xét đến cùng thì ông ta có tài, lòng tự trọng cao, nói nhiều quá làm ông ta quê thì càng mất nhiều hơn được.
Qua bao nhiêu năm, bà ta rốt cuộc chờ tới lúc Giản Tòng Hữu chịu đồng ý đúng là không dễ.
Hoàng Nhã thầm tính toán khi nào Giản Tòng Hữu về đại lục ly hôn thì mình phải đi theo.
Giản Tòng Hữu liếc về phía Hoàng Nhã tiếp tục thoa kem dưỡng da, ông ta đi tắm, suy nghĩ lan man.
Trình Tố Cẩm là người phụ nữ thời trẻ ông ta thích nhất, đã bao nhiêu năm nhưng dáng vẻ ngây ngô rụt rè không son phấn của bà ấy vẫn in trong đầu ông ta.
Hai người tình cảm nước chảy thành sông đi đến kết hôn, nhưng Giản Tòng Hữu cứ cảm thấy thiếu gì đó.
Sau khi kết hôn, công việc của ông ta thường gặp trắc trở, Trình Tố Cẩm năn nỉ mãi cha vợ mới bói cho ông ta, bói ra được chỗ khiến ông ta làm ăn phất lên là Hongkong, vì thế ông ta cầm tiền mà cha vợ và Trình Tố Cẩm gom lại đưa cho mình xa xứ đi làm ăn.
Ở đất Hongkong, xa xui quỷ khiến cho ông ta gặp Hoàng Nhã, rồi ông ta từ tầng dưới chót dốc sức làm mới có thành tựu như bây giờ.
Lúc đầu ông ta không muốn ly hôn, đến về sau buộc phải ly hôn.
Giản Tòng Hữu thầm thở dài, mở vói sen ra tưới ướt mặt.
. . .
Giản Du Ninh hoàn toàn không biết toan tính của Giản Tòng Hữu, nhưng cô biết đôi chút, dù sao kiếp trước cha mẹ ly hôn cũng nằm trong khoảng thời gian này.
Cô đã suy nghĩ kỹ càng rồi, vô luận cô làm gì thì kết cục sẽ không thảm hơn kiếp trước.
Nhưng xét đến cùng, xử lý như thế nào đều tùy vào thái độ của mẹ, dù sao người bị Giản Tòng Hữu tổn thương sâu nhất là mẹ.
Tuy kiếp trước mẹ tự tử vì không thể chấp nhận bị ly hôn, nhưng Giản Du Ninh tin tưởng trong chuyện này có nguyên nhân nào đó.
Mặc dù tính tình của Trình Tố Cẩm dịu dàng, nói chuyện nhỏ nhẹ nhưng không yếu đuối, bà ấy rất yêu sự nghiệp, có người nhà cần chăm sóc, bảo bà ấy tự tử vì người chồng ít chung đυ.ng đã lâu năm thì rất nực cười.
Xưa kia, Giản Tòng Hữu một nghèo hai trắng đi tới Hongkong, bà ta không rời không chê theo ông ta từ không tới có, sáng lập ra gia nghiệp lớn.
Vốn tưởng gặp người yêu bên mình cả đời, nhưng sau này bà ta mới biết Giản Tòng Hữu có vợ con ở đại lục, ông ta lừa dối bà ta bao nhiêu năm rồi.
Giản Tòng Hữu hơi chột dạ, nhưng nghĩ đến những lời khiến người lúng túng vừa rồi, nhíu mày nói:
“Nhưng em cũng không thể dạy hư con như vậy.”
Hoàng Nhã nghe lời này liền khó chịu, buông kem xuống, xoay người lại nhìn thẳng vào Giản Tòng Hữu:
“Dạy hư con ư? Em dạy hư con cái gì? Chúng ta làm người phải có lương tâm chút. Đến bây giờ con vẫn cho rằng anh về đại lục là đi thăm ông bà nội, nếu em thật sự muốn nói lời chối tai thì đã không chừa thể diện cho anh.”
“Hoàng Nhã, anh cứ nghĩ chúng ta đã sớm đạt thành đồng thuận những việc này rồi chứ.”
Hoàng Nhã lạnh lùng cười, giống như bị chọc giận hoàn toàn:
“Nếu đã nói tới đây thì chúng ta thẳng thắn luôn đi, dù sao hiện tại Tiểu Duy cũng lớn rồi, có tư cách biết rõ chân tướng, cho rằng bé nhìn xem là cha nó sai hay mẹ nó sai. Hoặc nên hỏi là rốt cuộc anh muốn gia đình kia hay gia đình này?”
Giản Tòng Hữu nheo mắt, hai người cùng nhau phấn đấu nhiều năm, có nhiều thứ giao nhau, căn bản không thể rời đi đối phương, thái độ của ông ta dịu xuống.
“Nhã Nhã, em phải luôn biết thái độ của anh là gì chứ, có cần nói những lời như thế tổn thương anh không? Anh vừa đồng ý với Tiểu Duy là hai ngày nữa sẽ về đại lục giải quyết sự tình, sau đó quay về qua lễ Trung Thu với hai mẹ con.”
“Anh cũng biết là bao nhiêu năm qua trong lòng em luôn thấy ấm ức, anh có thật sự muốn kết thúc với bên kia không?”
Hoàng Nhã cẩn thận quan sát biểu cảm nhỏ của Giản Tòng Hữu.
Ông ta biết vợ mình đang quan sát nhưng giả vờ không biết, khẳng định nói:
“Đúng vậy, sẽ chấm dứt.”
Hoàng Nhã vui vẻ giãn cơ mặt.
Sau khi hai người đạt thành nhận thức chung thì ngầm hiểu bỏ qua đề tài này.
Hoàng Nhã biết đạo lý một vừa hai phải, tuy bà ta và gia đình đã giúp Giản Tòng Hữu nhiều, nhưng xét đến cùng thì ông ta có tài, lòng tự trọng cao, nói nhiều quá làm ông ta quê thì càng mất nhiều hơn được.
Hoàng Nhã thầm tính toán khi nào Giản Tòng Hữu về đại lục ly hôn thì mình phải đi theo.
Giản Tòng Hữu liếc về phía Hoàng Nhã tiếp tục thoa kem dưỡng da, ông ta đi tắm, suy nghĩ lan man.
Trình Tố Cẩm là người phụ nữ thời trẻ ông ta thích nhất, đã bao nhiêu năm nhưng dáng vẻ ngây ngô rụt rè không son phấn của bà ấy vẫn in trong đầu ông ta.
Hai người tình cảm nước chảy thành sông đi đến kết hôn, nhưng Giản Tòng Hữu cứ cảm thấy thiếu gì đó.
Sau khi kết hôn, công việc của ông ta thường gặp trắc trở, Trình Tố Cẩm năn nỉ mãi cha vợ mới bói cho ông ta, bói ra được chỗ khiến ông ta làm ăn phất lên là Hongkong, vì thế ông ta cầm tiền mà cha vợ và Trình Tố Cẩm gom lại đưa cho mình xa xứ đi làm ăn.
Ở đất Hongkong, xa xui quỷ khiến cho ông ta gặp Hoàng Nhã, rồi ông ta từ tầng dưới chót dốc sức làm mới có thành tựu như bây giờ.
Lúc đầu ông ta không muốn ly hôn, đến về sau buộc phải ly hôn.
Giản Tòng Hữu thầm thở dài, mở vói sen ra tưới ướt mặt.
. . .
Giản Du Ninh hoàn toàn không biết toan tính của Giản Tòng Hữu, nhưng cô biết đôi chút, dù sao kiếp trước cha mẹ ly hôn cũng nằm trong khoảng thời gian này.
Cô đã suy nghĩ kỹ càng rồi, vô luận cô làm gì thì kết cục sẽ không thảm hơn kiếp trước.
Nhưng xét đến cùng, xử lý như thế nào đều tùy vào thái độ của mẹ, dù sao người bị Giản Tòng Hữu tổn thương sâu nhất là mẹ.
Tuy kiếp trước mẹ tự tử vì không thể chấp nhận bị ly hôn, nhưng Giản Du Ninh tin tưởng trong chuyện này có nguyên nhân nào đó.
Mặc dù tính tình của Trình Tố Cẩm dịu dàng, nói chuyện nhỏ nhẹ nhưng không yếu đuối, bà ấy rất yêu sự nghiệp, có người nhà cần chăm sóc, bảo bà ấy tự tử vì người chồng ít chung đυ.ng đã lâu năm thì rất nực cười.
0
0
16 giờ trước
16 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
