0 chữ
Chương 27
Chương 27
Ngụ ý không cần nói cũng biết.
Nếu có Bao Lệ Huệ hỗ trợ thì tiến độ điều tra vụ án của càng nhanh hơn.
Trái tim Bao Lệ Huệ thít chặt, trong mắt nhanh chóng vụt qua tia sáng tàn nhẫn.
Rồng có vảy ngược, con gái là chỗ yếu của cô ấy, dù phải đào ba mét đất thì quyết tìm ra kẻ xấu kia bằng được.
Giản Du Ninh thấy rõ mặt cô ấy đanh lại, nhưng không nói gì thêm, trực tiếp từ biệt:
“Chị Bao, Văn Văn đã không có việc gì thì em xin phép về trước.”
Lúc trước Bao Lệ Huệ luôn cho rằng Giản Du Ninh là gia sư bình thường, nhưng sau khi trải qua việc này thì cô ấy không dám khinh thường đối phương nữa.
Giản Du Ninh biết bói toán, chẳng những cứu con gái của cô ấy, chỉ bằng vào một cái tên đã đoán ra vị trí của Châu Chu, quá lợi hại, quen thân với người này chỉ có lợi chứ không có hại.
Trong đầu Bao Lệ Huệ xoay quanh nhiều suy nghĩ, cô ấy lấy một tờ chi phiếu ra khỏi túi xách, vẻ mặt cảm kích nói:
“Du Ninh, em đã cứu mạng Văn Văn, chị không biết đền đáp thế nào, chỉ có thể tặng một ít để tỏ lòng.”
Bao Lệ Huệ nói rồi nhét chi phiếu vào tay cô.
Giản Du Ninh do dự một chút, không từ chối.
Bao Lệ Huệ thầm mừng, ngoài mặt thì ra vẻ khó xử nói:
“Em cũng biết phận làm cha mẹ cả đời luôn lo lắng con cái, em thấy sau này Văn Văn còn có họa lớn nào không?”
Kiếp trước, Tiết Văn Văn đã chết vào hôm qua, hiện giờ vận mệnh sớm xảy ra thay đổi, Giản Du Ninh tự nhiên không trả lời được, ra vẻ cao thâm khó dò trả lời:
“Mệnh cách của Văn Văn đã xảy ra biến hóa, trong khoảng thời gian ngắn em không thể nhìn ra tương lai của cô bé.”
Vẻ khó xử trên mặt Bao Lệ Huệ biến mất, một lần nữa cảm kích nói:
“Làm phiền em quá rồi.”
. . .
Hongkong, đêm mới buông xuống.
Giản Tòng Hữu thay quần áo ở nhà, vẻ nho nhã và trí tuệ ban ngày đã biến mất, thay thế là vẻ lười biếng. Ông ta đang ngồi cạnh con trai mười hai tuổi, dạy cậu bé làm bài tập.
Giản Duy ngồi thẳng người, nghiêm túc viết từng nhét, nhưng chưa viết bao lâu thì cậu bé nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, vẻ mặt tội nghiệp hỏi:
“Cha, Trung Thu năm nay cha vẫn về nhà với ông bà nội ạ?”
Trong ấn tượng của Giản Duy thì ông bà nội chưa từng gặp mặt cực kỳ không thích mình, thậm chí ngay cả ngày lễ cũng không muốn cùng nhau trải qua.
Giản Tòng Hữu nghe câu hỏi non nớt của con trai, thân thể có chút cứng ngắc, không biết nên trả lời thế nào.
“Con nghe thầy cô nói Trung Thu là ngày tốt cả nhà đoàn viên, tại sao mỗi lần cha đều không ở lại với con và mẹ? Nếu ông bà nội không thích con và mẹ, vậy con và mẹ sẽ đi xin ông bà nội hãy thích con, thế thì cha có thể mang con và mẹ về nhà, năm người gia đình chúng ta đoàn viên.”
Lời của Giản Duy khiến Giản Tòng Hữu á khẩu không nói nên lời, ông ta không thể giải thích tình hình hiện giờ với con trai.
Nhìn con trai mặt mày giống mình như khuôn đúc, trái tim Giản Tòng Hữu tan chảy.
Ông ta vươn tay vuốt sợi tóc mềm mại của Giản Duy, hứa hẹn:
“Trung Thu năm nay chúng ta cùng nhau chơi lễ.”
Mắt Giản Duy sáng rực, vui vẻ như được kho báu quý giá nhất, vội vàng hỏi:
“Cha nói có thật không ạ?”
Giản Tòng Hữu buông tay ra, nhìn bộ dạng thông minh của con trai, quyết định trong lòng dần hiện ra rõ hơn, trầm giọng nói:
“Mấy ngày nữa cha sẽ về nhà một chuyến, thuyết phục ông bà nội cho cha cùng con chơi lễ được không? Dù ông bà nội không đồng ý thì cha vẫn sẽ trở về. Nhưng Tiểu Duy phải ngoan ngoãn làm bài, biết không?”
Giản Duy được đáp án mình muốn nghe thì vui tươi hớn hở, gật đầu như gà con mổ thóc, lập tức nghiêm túc làm bài.
Giản Tòng Hữu ngồi cạnh Giản Duy thêm một lúc, thấy cậu bé tập trung làm bài mới rón rén ra khỏi phòng ngủ của con.
Nhưng khoảnh khắc đóng cửa phòng, nét mặt ông ta tối sầm.
Giản Tòng Hữu sải bước đi vào phòng ngủ của mình, ông ta nhìn lướt qua trong phòng, tầm mắt rơi vào người Hoàng Nhã, tức giận hỏi:
“Là em dạy Tiểu Duy nói những lời đó.”
Đây không phải câu hỏi, mà là câu trần thuật.
Hoàng Nhã soi gương bàn trang điểm, chăm chú thoa kem dưỡng da.
Càng lớn tuổi da càng kém, nếu không chú trọng bảo dưỡng thì e rằng càng già nhanh hơn.
Bà ta nghe Giản Tòng Hữu chất vấn, tay hơi khựng lại rồi tiếp tục thoa kem:
“Là em dạy thì sao? Chẳng lẽ những lời đó không phải sự thực sao? Mỗi năm đến Trung Thu, Tết là anh sẽ về gia đình bên kia, bỏ lại em và Tiểu Duy. Giản Tòng Hữu, em mới là vợ hợp pháp của anh.”
Nếu có Bao Lệ Huệ hỗ trợ thì tiến độ điều tra vụ án của càng nhanh hơn.
Trái tim Bao Lệ Huệ thít chặt, trong mắt nhanh chóng vụt qua tia sáng tàn nhẫn.
Rồng có vảy ngược, con gái là chỗ yếu của cô ấy, dù phải đào ba mét đất thì quyết tìm ra kẻ xấu kia bằng được.
Giản Du Ninh thấy rõ mặt cô ấy đanh lại, nhưng không nói gì thêm, trực tiếp từ biệt:
“Chị Bao, Văn Văn đã không có việc gì thì em xin phép về trước.”
Lúc trước Bao Lệ Huệ luôn cho rằng Giản Du Ninh là gia sư bình thường, nhưng sau khi trải qua việc này thì cô ấy không dám khinh thường đối phương nữa.
Giản Du Ninh biết bói toán, chẳng những cứu con gái của cô ấy, chỉ bằng vào một cái tên đã đoán ra vị trí của Châu Chu, quá lợi hại, quen thân với người này chỉ có lợi chứ không có hại.
“Du Ninh, em đã cứu mạng Văn Văn, chị không biết đền đáp thế nào, chỉ có thể tặng một ít để tỏ lòng.”
Bao Lệ Huệ nói rồi nhét chi phiếu vào tay cô.
Giản Du Ninh do dự một chút, không từ chối.
Bao Lệ Huệ thầm mừng, ngoài mặt thì ra vẻ khó xử nói:
“Em cũng biết phận làm cha mẹ cả đời luôn lo lắng con cái, em thấy sau này Văn Văn còn có họa lớn nào không?”
Kiếp trước, Tiết Văn Văn đã chết vào hôm qua, hiện giờ vận mệnh sớm xảy ra thay đổi, Giản Du Ninh tự nhiên không trả lời được, ra vẻ cao thâm khó dò trả lời:
“Mệnh cách của Văn Văn đã xảy ra biến hóa, trong khoảng thời gian ngắn em không thể nhìn ra tương lai của cô bé.”
Vẻ khó xử trên mặt Bao Lệ Huệ biến mất, một lần nữa cảm kích nói:
. . .
Hongkong, đêm mới buông xuống.
Giản Tòng Hữu thay quần áo ở nhà, vẻ nho nhã và trí tuệ ban ngày đã biến mất, thay thế là vẻ lười biếng. Ông ta đang ngồi cạnh con trai mười hai tuổi, dạy cậu bé làm bài tập.
Giản Duy ngồi thẳng người, nghiêm túc viết từng nhét, nhưng chưa viết bao lâu thì cậu bé nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, vẻ mặt tội nghiệp hỏi:
“Cha, Trung Thu năm nay cha vẫn về nhà với ông bà nội ạ?”
Trong ấn tượng của Giản Duy thì ông bà nội chưa từng gặp mặt cực kỳ không thích mình, thậm chí ngay cả ngày lễ cũng không muốn cùng nhau trải qua.
Giản Tòng Hữu nghe câu hỏi non nớt của con trai, thân thể có chút cứng ngắc, không biết nên trả lời thế nào.
“Con nghe thầy cô nói Trung Thu là ngày tốt cả nhà đoàn viên, tại sao mỗi lần cha đều không ở lại với con và mẹ? Nếu ông bà nội không thích con và mẹ, vậy con và mẹ sẽ đi xin ông bà nội hãy thích con, thế thì cha có thể mang con và mẹ về nhà, năm người gia đình chúng ta đoàn viên.”
Nhìn con trai mặt mày giống mình như khuôn đúc, trái tim Giản Tòng Hữu tan chảy.
Ông ta vươn tay vuốt sợi tóc mềm mại của Giản Duy, hứa hẹn:
“Trung Thu năm nay chúng ta cùng nhau chơi lễ.”
Mắt Giản Duy sáng rực, vui vẻ như được kho báu quý giá nhất, vội vàng hỏi:
“Cha nói có thật không ạ?”
Giản Tòng Hữu buông tay ra, nhìn bộ dạng thông minh của con trai, quyết định trong lòng dần hiện ra rõ hơn, trầm giọng nói:
“Mấy ngày nữa cha sẽ về nhà một chuyến, thuyết phục ông bà nội cho cha cùng con chơi lễ được không? Dù ông bà nội không đồng ý thì cha vẫn sẽ trở về. Nhưng Tiểu Duy phải ngoan ngoãn làm bài, biết không?”
Giản Duy được đáp án mình muốn nghe thì vui tươi hớn hở, gật đầu như gà con mổ thóc, lập tức nghiêm túc làm bài.
Giản Tòng Hữu ngồi cạnh Giản Duy thêm một lúc, thấy cậu bé tập trung làm bài mới rón rén ra khỏi phòng ngủ của con.
Nhưng khoảnh khắc đóng cửa phòng, nét mặt ông ta tối sầm.
Giản Tòng Hữu sải bước đi vào phòng ngủ của mình, ông ta nhìn lướt qua trong phòng, tầm mắt rơi vào người Hoàng Nhã, tức giận hỏi:
“Là em dạy Tiểu Duy nói những lời đó.”
Đây không phải câu hỏi, mà là câu trần thuật.
Hoàng Nhã soi gương bàn trang điểm, chăm chú thoa kem dưỡng da.
Càng lớn tuổi da càng kém, nếu không chú trọng bảo dưỡng thì e rằng càng già nhanh hơn.
Bà ta nghe Giản Tòng Hữu chất vấn, tay hơi khựng lại rồi tiếp tục thoa kem:
“Là em dạy thì sao? Chẳng lẽ những lời đó không phải sự thực sao? Mỗi năm đến Trung Thu, Tết là anh sẽ về gia đình bên kia, bỏ lại em và Tiểu Duy. Giản Tòng Hữu, em mới là vợ hợp pháp của anh.”
0
0
15 giờ trước
15 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
