TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 26
Chương 26

Tạ Lưu Bình đã sớm trong lòng mặc nhận điểm này.

Dù sao lúc đầu Bao Lệ Huệ đồng ý hoạt động lớp, nhưng một ngày trước khi xuất phát cô ấy bỗng đổi ý, còn nhắc nhở Tạ Lưu Bình nhiều lần.

Cô ta không tin Bao Lệ Huệ hoàn toàn không biết gì về chuyện này.

Tạ Lưu Bình còn muốn nói gì nhưng Bao Lệ Huệ đã cúp máy.

Môi cô ấy hơi tái, bất lực nhìn về hướng Giản Du Ninh, run rẩy hỏi:

“Du Ninh, em đã tính chuẩn, có một bạn học cùng lớp của Văn Văn mất tích.”

Trong lòng cô ấy đang vô cùng bàng hoàng.

Cô ấy sợ tai họa lớn của con gái mình còn chưa vượt qua, không biết khi nào cô bé sẽ gặp sự cố ra đi, vừa lo cho cô bé học cùng lớp mất tích kia, dù sao ở khía cạnh nào đó thì đối phương chắn họa thay cho con gái của cô ấy.

Tiết Văn Văn thính tai, lập tức hỏi:

“Ai mất tích vậy mẹ?”

Bao Lệ Huệ chợt nhận ra con gái còn ở một bên, vội vàng lắc đầu:

“Con nghe lầm rồi, mẹ với cô giáo của con đang nói về nhân vật trong tivi. Ngoan, đã khuya rồi, con lên lầu ngủ trước đi, lát nữa mẹ lên với con.”

Tiết Văn Văn được dạy dỗ rất tốt, biết cô giáo và mẹ muốn nói chuyện riêng, cô bé mím môi ngoan ngoãn lên lầu.

Trước khi đi, cô bé còn nghịch ngợm nhăn mặt với Giản Du Ninh.

Chờ bóng dáng Tiết Văn Văn biến mất ở chân cầu thang, sắc mặt của Giản Du Ninh thoáng chốc trở nên cực kỳ khó coi.

Cô muốn cứu Văn Văn, nhưng không muốn hy sinh đứa trẻ khác, địa vị của các bé trong lòng cô đều như nhau.

Càng sốt ruột thì đầu óc của cô càng tỉnh táo, cô cố gắng nhớ lại những tin đồn mình đã nghe được trong kiếp trước.

Kẻ biếи ŧɦái dâʍ ɭσạи, bị đánh cho mình đầy vết thương, cuối cùng ném xác xuống hồ trong làng du lịch.

Kẻ phạm tội là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, vì uống say nên khi gặp Văn Văn ở ven hồ thì nảy sinh ác ý.

Bao Lệ Huệ thấy Giản Du Ninh không nói một lời, cuống quýt mở miệng nói:

“Vừa rồi là chủ nhiệm lớp của Văn Văn gọi điện cho chị, cô ấy khẳng định là chị biết điều gì. Du Ninh, em có thể nghĩ cách bói xem Châu Chu đi đâu không? Cô bé không rõ tung tích, chị luôn thấy lo.”

Bao Lệ Huệ nói tràn đầy chân thành.

Giản Du Ninh nhìn vẻ mặt đầy sốt ruột của cô ấy, bắt đầu châm chước dùng từ:

“Em không có mặt ở hiện trường nên chưa chắc bói chính xác. Châu Chu, nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền, cho nên chỗ cô bé xuất hiện nhất định là có nước. Thuyền dựa vào ven, nhất định không phải ở giữa hồ, có thể tìm xung quanh ven hồ.”

Những thứ này đều là Giản Du Ninh căn cứ tình huống có thể xảy ra thuận miệng nói bừa, thấy Bao Lệ Huệ còn thừ người ra thì cô cất cao giọng nói:

“Tìm người quan trọng hơn, mau thuật lại những lời này cho cô giáo đi.”

Bao Lệ Huệ liên tục gật đầu, lập tức bấm số điện thoại của Tạ Lưu Bình:

“Cô Tạ, xin lỗi nhé, vừa rồi sóng yếu.”

Tạ Lưu Bình thầm bực, nhưng lúc này bất chấp câu giải thích đó là thật hay giả, hơi kích động hỏi:

“Chị Bao, có phải chị biết tin gì không?”

Bao Lệ Huệ trả lời ngắn gọn:

“Dẫn người tìm ven hồ trước, làm rầm rộ lên, không chừng đối phương ném chuột sợ vỡ đồ, không dám ra tay, còn có thể giành được một cơ may sống."

Tạ Lưu Bình cúp điện thoại, căn bản không do dự lập tức báo cho tất cả mọi người, cô ta thì cùng thầy giáo chuyển phương hướng chạy thẳng tới bên hồ.

Nếu Châu Chu xảy ra chuyện gì thì cô ta đừng mơ tiếp tục dạy học trong trường nhà giàu này.

Có phương hướng tìm kiếm, thêm vào người đông thế mạnh, Tạ Lưu Bình nhanh chóng phát hiện Châu Chu hôn mê trong hàng cỏ lau ven hồ.

Tạ Lưu Bình quan sát sơ, thấy quần áo Châu Chu còn nguyên vẹn, hít thở đều đều, không có vết thương ngoài da rõ ràng, tảng đá đè nặng ngực cô ta rốt cuộc dỡ xuống.

“Mau, mau đưa cô bé đi bệnh viện!”

. . .

Giản Du Ninh trằn trọc cả một đêm, ngày thứ hai mới nghe được tin mới từ Bao Lệ Huệ.

Châu Chu chỉ bị dọa sợ ngất xỉu, không bị tổn thương gì.

Giản Du Ninh thầm thở phào.

Tuy không thể kịp lúc bắt được kẻ biếи ŧɦái kia, nhưng may mắn không ai bị thương, còn chân tướng vụ mất tích của Châu Chu thì cô tin tưởng cha mẹ cô bé tuyệt đối sẽ không chịu để yên.

Nhưng nghĩ đến kẻ biếи ŧɦái kia vẫn sống vui vẻ, Giản Du Ninh cảm thấy rất khó chịu.

Cô từ tốn nói với Bao Lệ Huệ trước mặt mình:

“Tuy Văn Văn đã vượt qua một kiếp nạn lớn, nhưng kẻ xấu ngày hôm qua vẫn là uy hϊếp cho cô bé.”

0

0

16 giờ trước

16 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.