0 chữ
Chương 23
Chương 23
Dù sao cô chỉ là người lạ với bà ấy, còn bị gần như nói thẳng vào mặt là mình mắc bệnh, bà ấy cảm thấy mình giữ hàm dưỡng được như vậy đã là xuất sắc.
Hạ Ngọc Lan ngồi vào trong xe, thói quen mở đài phát thanh.
“Tác phẩm hôm nay là “Sinh mệnh vô thường” của Hạc Trần, chủ đề là người trung niên nhất định phải yêu quý thân thể của mình."
Động tác kéo cần gạt số của Hạ Ngọc Lan hơi tạm dừng, nghe thấy giọng nói ngọt ngào của người chủ trì trong radio nói:
“Trung niên là trụ cột vững vàng của xã hội, nhưng áp lực đến từ các mặt khiến bọn họ tâm lực tiều tụy. Cơ thể không chỉ thuộc về các vị, mà còn là của tất cả người yêu thương các vị.”
Nếu thường ngày nghe những lời này thì chắc chắn Hạ Ngọc Lan sẽ không dao động.
Nhưng giờ phút này, trong đầu Hạ Ngọc Lan không tự chủ được hiện ra câu “khám trước khi phát bệnh cũng tốt.” của Giản Du Ninh, sắc mặt bà ấy đanh lại, khóe mắt hiện vết chân chim.
Thôi vậy, đến tuổi trung niên rồi, đi bệnh viện khám sức khỏe coi như cho mình an tâm, chứ không thì cứ suy nghĩ vẩn vơ về chuyện này suốt.
Hạ Ngọc Lan nhanh chóng sửa tuyến đường, chạy đến bệnh viện nhân dân số 1 thủ đô.
. . .
Lúc Giản Du Ninh quay về lễ đường lớn thì đám đông sinh viên đã rời đi hơn phân nửa, hiển nhiên vừa kết thúc màn diễn thuyết của Hạ Ngọc Lan thì hội cũng giải tán.
Ánh nhìn của cô không tự chủ được rơi vào chỗ Cố Gia Trạch từng ngồi, nơi đó không còn ai.
Nhậm Giai Kỳ mắt sắc nhìn thấy Giản Du Ninh, vội lẻn tới bên cạnh cô:
“Ngày mốt Tô Lan và Hân Hân có buổi phỏng vấn nên đi dạo trung tâm mua sắm rồi, tớ và cậu về ký túc xá hay tìm quán nào ăn gì không?”
“Tớ sao cũng được.” Giản Du Ninh và Nhậm Giai Kỳ chậm rãi đi song song phía sau dòng người.
Nhưng mới ra lễ đường lớn, cô bị gọi lại, ngoái nhìn thì thấy là Kỷ Bạch.
Anh ta vã mồ hôi bước nhanh đến trước mặt cô, lần thứ hai kêu: “Du Ninh."
Nhậm Giai Kỳ nhìn bộ dạng tiều tụy mà tội nghiệp của anh ta thì đứng chắn bảo vệ cho Giản Du Ninh, châm chọc mỉa mai: “Ôi chà, anh đẹp trai họ Kỷ đây mà, chia tay với Du Ninh của chúng tôi rồi mà còn tìm tới làm gì?”
Cô ấy đảo tròng mắt, chọc khoáy: “Không lẽ đã gom đủ hai trăm nghìn nên đến trả tiền?”
Mặt Kỷ Bạch lúc xanh lúc trắng, môi mấp máy nói không ra lời, cuối cùng tầm mắt rơi xuống người Giản Du Ninh, hy vọng cô sẽ nói giúp cho mình.
Cô nắm tay bạn thân, bước ra từ sau lưng cô ấy, nghiêng đầu hỏi: “Anh đến trả tiền hả?”
Kỷ Bạch có thể lừa dối cô ba năm, tuy có một phần nguyên nhân là cô dễ bị lừa, nhưng chính anh ta cũng giỏi gạt gẫm, co được giãn được.
Sắc mặt Kỷ Bạch xám xịt, toát lên vẻ thống khổ:
“Du Ninh, em cứ phải buông lời cay đắng vậy sao? Tôi có thể giải thích chuyện Khâu Hinh Doanh với em, chúng ta quen nhau ba năm, em không thể nghe tôi giải thích một câu được à? Tôi không xin gì khác, chỉ xin em cho tôi nói rõ mọi chuyện.”
Nhậm Giai Kỳ chép miệng nhìn Kỷ Bạch biểu diễn hay còn hơn diễn viên chuyên nghiệp.
Giản Du Ninh trào phúng nhìn Kỷ Bạch.
Mặc kệ anh ta làm gì, dù có khóc quỳ xuống van xin sự tha thứ thì cô vẫn sẽ không dao động.
Hai người phía đối diện không nói chuyện làm Kỷ Bạch hơi lúng túng, nhưng anh ta phải nói tiếp.
Nếu không thể cứu vãn trái tim của Giản Du Ninh, anh ta không chỉ phải đối mặt tình cảnh khó khăn, còn có món nợ hai trăm nghìn to đùng, dù sao mỗi món nợ của cô đều có sao kê ngân hàng.
“Du Ninh, Khâu Hinh Doanh thật sự là . . .”
Cố Gia Trạch xuất hiện ở sau lưng Kỷ Bạch từ bao giờ, anh liếc qua bộ dạng xum xoe của anh ta, lạnh nhạt nói:
“Làm ơn tránh đường, chặn trước cửa cản trở giao thông.”
Cửa lễ đường của đại học Truyền Thông khá to, không thể nào có chuyện cản đường.
Khang Hựu Huy vịn trán.
Chắc chắn Cố Gia Trạch lại ghen bậy nên mới nói dối trắng trợn, xem bộ dáng hùng hổ đó, người không biết còn tưởng anh là bên có lý.
Nhưng đối với thứ rác rưởi như Kỷ Bạch thì cũng đáng đời.
Kỷ Bạch ngây ra.
Mắt đen của Cố Gia Trạch lóe tia sáng lạnh hơi khϊếp sợ:
“Không có năng lực bắt cá hai tay, bị lật thuyền trong mương thì đừng oán ai.”
Hạ Ngọc Lan ngồi vào trong xe, thói quen mở đài phát thanh.
“Tác phẩm hôm nay là “Sinh mệnh vô thường” của Hạc Trần, chủ đề là người trung niên nhất định phải yêu quý thân thể của mình."
Động tác kéo cần gạt số của Hạ Ngọc Lan hơi tạm dừng, nghe thấy giọng nói ngọt ngào của người chủ trì trong radio nói:
“Trung niên là trụ cột vững vàng của xã hội, nhưng áp lực đến từ các mặt khiến bọn họ tâm lực tiều tụy. Cơ thể không chỉ thuộc về các vị, mà còn là của tất cả người yêu thương các vị.”
Nếu thường ngày nghe những lời này thì chắc chắn Hạ Ngọc Lan sẽ không dao động.
Nhưng giờ phút này, trong đầu Hạ Ngọc Lan không tự chủ được hiện ra câu “khám trước khi phát bệnh cũng tốt.” của Giản Du Ninh, sắc mặt bà ấy đanh lại, khóe mắt hiện vết chân chim.
Hạ Ngọc Lan nhanh chóng sửa tuyến đường, chạy đến bệnh viện nhân dân số 1 thủ đô.
. . .
Lúc Giản Du Ninh quay về lễ đường lớn thì đám đông sinh viên đã rời đi hơn phân nửa, hiển nhiên vừa kết thúc màn diễn thuyết của Hạ Ngọc Lan thì hội cũng giải tán.
Ánh nhìn của cô không tự chủ được rơi vào chỗ Cố Gia Trạch từng ngồi, nơi đó không còn ai.
Nhậm Giai Kỳ mắt sắc nhìn thấy Giản Du Ninh, vội lẻn tới bên cạnh cô:
“Ngày mốt Tô Lan và Hân Hân có buổi phỏng vấn nên đi dạo trung tâm mua sắm rồi, tớ và cậu về ký túc xá hay tìm quán nào ăn gì không?”
“Tớ sao cũng được.” Giản Du Ninh và Nhậm Giai Kỳ chậm rãi đi song song phía sau dòng người.
Anh ta vã mồ hôi bước nhanh đến trước mặt cô, lần thứ hai kêu: “Du Ninh."
Nhậm Giai Kỳ nhìn bộ dạng tiều tụy mà tội nghiệp của anh ta thì đứng chắn bảo vệ cho Giản Du Ninh, châm chọc mỉa mai: “Ôi chà, anh đẹp trai họ Kỷ đây mà, chia tay với Du Ninh của chúng tôi rồi mà còn tìm tới làm gì?”
Cô ấy đảo tròng mắt, chọc khoáy: “Không lẽ đã gom đủ hai trăm nghìn nên đến trả tiền?”
Mặt Kỷ Bạch lúc xanh lúc trắng, môi mấp máy nói không ra lời, cuối cùng tầm mắt rơi xuống người Giản Du Ninh, hy vọng cô sẽ nói giúp cho mình.
Cô nắm tay bạn thân, bước ra từ sau lưng cô ấy, nghiêng đầu hỏi: “Anh đến trả tiền hả?”
Kỷ Bạch có thể lừa dối cô ba năm, tuy có một phần nguyên nhân là cô dễ bị lừa, nhưng chính anh ta cũng giỏi gạt gẫm, co được giãn được.
“Du Ninh, em cứ phải buông lời cay đắng vậy sao? Tôi có thể giải thích chuyện Khâu Hinh Doanh với em, chúng ta quen nhau ba năm, em không thể nghe tôi giải thích một câu được à? Tôi không xin gì khác, chỉ xin em cho tôi nói rõ mọi chuyện.”
Nhậm Giai Kỳ chép miệng nhìn Kỷ Bạch biểu diễn hay còn hơn diễn viên chuyên nghiệp.
Giản Du Ninh trào phúng nhìn Kỷ Bạch.
Mặc kệ anh ta làm gì, dù có khóc quỳ xuống van xin sự tha thứ thì cô vẫn sẽ không dao động.
Hai người phía đối diện không nói chuyện làm Kỷ Bạch hơi lúng túng, nhưng anh ta phải nói tiếp.
Nếu không thể cứu vãn trái tim của Giản Du Ninh, anh ta không chỉ phải đối mặt tình cảnh khó khăn, còn có món nợ hai trăm nghìn to đùng, dù sao mỗi món nợ của cô đều có sao kê ngân hàng.
“Du Ninh, Khâu Hinh Doanh thật sự là . . .”
Cố Gia Trạch xuất hiện ở sau lưng Kỷ Bạch từ bao giờ, anh liếc qua bộ dạng xum xoe của anh ta, lạnh nhạt nói:
“Làm ơn tránh đường, chặn trước cửa cản trở giao thông.”
Cửa lễ đường của đại học Truyền Thông khá to, không thể nào có chuyện cản đường.
Khang Hựu Huy vịn trán.
Chắc chắn Cố Gia Trạch lại ghen bậy nên mới nói dối trắng trợn, xem bộ dáng hùng hổ đó, người không biết còn tưởng anh là bên có lý.
Nhưng đối với thứ rác rưởi như Kỷ Bạch thì cũng đáng đời.
Kỷ Bạch ngây ra.
Mắt đen của Cố Gia Trạch lóe tia sáng lạnh hơi khϊếp sợ:
“Không có năng lực bắt cá hai tay, bị lật thuyền trong mương thì đừng oán ai.”
0
0
1 ngày trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
