0 chữ
Chương 24
Chương 24
Cố Gia Trạch luôn đút tay phải trong túi quần, anh cao hơn gã sở khanh một cái đầu nên dễ dàng nhìn xuống, cay nghiệt nói:
“Nếu muốn cứu vãn thì trả hai trăm nghìn trước đi, mắc nợ số tiền lớn mà lấy đâu ra mặt nói chuyện tình cảm?”
Mắt Kỷ Bạch rực cháy ánh lửa, thanh niên từ đâu chui ra có tư cách gì lắm chuyện?
Anh ta trả đũa: “Tôi và Du Ninh . . .”
Cố Gia Trạch liếc trộm Giản Du Ninh qua khóe mắt, thấy cô không có vẻ mềm lòng thì anh hết bực bội.
“Tránh ra.”
Kỷ Bạch muốn mắng lại vài câu, nhưng khí thế của đối phương khiến anh ta không tự chủ được lui về phía sau một bước, nhường ra một con đường để đi.
Khang Hựu Huy bật cười, Cố Gia Trạch đã ôm cục tức này lâu lắm rồi, bây giờ bắt được cơ hội liền trút ra hết.
Anh ta lắc đầu, cảm khái nói:
“Vì có kẻ mặt dày như vậy mới làm cánh đàn ông chúng ta mang tiếng xấu.”
Kỷ Bạch nói xong lời này vội chạy theo Cố Gia Trạch rời xa.
Bị hai người liên tục chế nhạo, mặt Kỷ Bạch xanh mét, nhưng ngẫm lại chuyện đè nặng trong lòng thì cố gắng kiềm nén cơn giận.
Anh ta dịu dàng kêu:
“Du Ninh."
Giản Du Ninh dời tầm mắt khỏi bóng lưng Cố Gia Trạch, đôi mắt sáng nhìn thẳng Kỷ Bạch, nghiêm túc nói:
“Không cần biết có phải anh muốn cứu vãn tình cảm hay không cũng phải trả tiền trước, tôi cho anh thời gian một tuần không phải để anh tốn công vô ích kỳ kèo với tôi.”
Sau khi nói xong, Giản Du Ninh mang theo cô bạn rời đi.
Nhậm Giai Kỳ còn chưa phản ứng lại, đi ra mấy mét mới hỏi tới tấp:
“Cố Gia Trạch và cậu có quan hệ thế nào vậy? Vì sao anh ấy nói chuyện giúp cậu?”
Ánh mắt cô lộ tia ngạc nhiên, nhỏ giọng đáp lại: “Vừa rồi tớ đã nói là không biết mà, có lẽ đúng là chắn đường của anh ấy.”
Nhậm Giai Kỳ bị lừa dối, ôm Giản Du Ninh huyên thuyên chuyện khác.
. . .
Cuối tuần, Giản Du Ninh không chịu nổi Bao Lệ Huệ van nài nên đồng ý ở lại nhà cô ấy một đêm.
Khu dân cư nhà họ Tiết ở là khu biệt thự nhà giàu nổi tiếng tại thủ đô.
Lúc Giản Du Ninh đến là buổi chiều, thường ngày lúc này chỉ có bảo mẫu và Văn Văn ở nhà, nhưng hôm nay cô thấy Bao Lệ Huệ hiếm khi được ngày nghỉ.
Cô chỉ sửng sốt một lúc liền phản ứng lại, đáng thương cho tấm lòng cha mẹ.
Nhà họ Tiết trang trí xa hoa, phòng khách bị đập tường mở rộng không gian, đèn treo thủy tinh chiếu ánh sáng xuống vô cùng rực rỡ. Trong phòng khách thiết kế kiểu Tây, gia cụ tinh mỹ.
Thái độ của Bao Lệ Huệ tha thiết hơn mọi khi, cô ấy vội vàng tiến lên nghênh đón: “Du Ninh, em đến rồi. Văn Văn đang ở phòng đàn, hai ngày nay làm phiền em ở cạnh con bé.”
Giản Du Ninh mẫn cảm nhận ra khác biệt nhỏ bé này, nhưng cô không hỏi nhiều, chỉ dặn dò:
“Chị Bao, hai ngày này cố gắng liên lạc với chủ nhiệm lớp nhiều vào, nói cô giáo hãy luôn trông chừng học sinh trong lớp. Văn Văn không đi hoạt động lớp, em sợ có bé khác thay Văn Văn chịu tai họa.”
Điểm này là Giản Du Ninh tự mình đoán.
Kẻ biếи ŧɦái ấu da^ʍ kia không tìm được mục tiêu, e rằng sẽ xuống tay với đứa nhỏ khác.
Giản Du Ninh người nhỏ lời nhẹ, cô không thể cũng không có cách ngăn cản, chỉ đành dặn Bao Lệ Huệ chú ý nhiều hơn.
Bao Lệ Huệ phát hiện sự lo lắng của Giản Du Ninh, đáp ứng ngay không chút suy tư. Cùng là phụ huynh, suy bụng ta ra bụng người, cô ấy cũng không mong đứa trẻ khác gặp chuyện.
Huống chi ngọn nguồn sự việc là từ Văn Văn.
Bao Lệ Huệ huơ điện thoại: “Em yên tâm, chị quen thân với chủ nhiệm lớp Văn Văn, tới tối, chị sẽ kêu cô ấy mỗi cách nửa tiếng kiểm tra sĩ số học sinh.”
Mặc kệ học sinh đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, đều có thể nhanh chóng cứu về.
Giản Du Ninh biết rõ nhân phẩm của Bao Lệ Huệ, biết cô ấy nói là làm, cô yên lòng:
“Em đi dạy cho Văn Văn.”
Nói xong, cô quen thuộc đi về phía phòng đàn.
Bao Lệ Huệ nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Giản Du Ninh, trong lòng dần dần hiện ra một chút cảm kích. Cô ấy biết, không phải ai đều sẽ chịu đựng áp lực ra tiếng nhắc nhở.
Nếu như chỉ là sợ bóng sợ gió thì quá tốt, nhưng lỡ như Văn Văn gặp chuyện gì . . .
“Nếu muốn cứu vãn thì trả hai trăm nghìn trước đi, mắc nợ số tiền lớn mà lấy đâu ra mặt nói chuyện tình cảm?”
Mắt Kỷ Bạch rực cháy ánh lửa, thanh niên từ đâu chui ra có tư cách gì lắm chuyện?
Anh ta trả đũa: “Tôi và Du Ninh . . .”
Cố Gia Trạch liếc trộm Giản Du Ninh qua khóe mắt, thấy cô không có vẻ mềm lòng thì anh hết bực bội.
“Tránh ra.”
Kỷ Bạch muốn mắng lại vài câu, nhưng khí thế của đối phương khiến anh ta không tự chủ được lui về phía sau một bước, nhường ra một con đường để đi.
Khang Hựu Huy bật cười, Cố Gia Trạch đã ôm cục tức này lâu lắm rồi, bây giờ bắt được cơ hội liền trút ra hết.
Anh ta lắc đầu, cảm khái nói:
“Vì có kẻ mặt dày như vậy mới làm cánh đàn ông chúng ta mang tiếng xấu.”
Bị hai người liên tục chế nhạo, mặt Kỷ Bạch xanh mét, nhưng ngẫm lại chuyện đè nặng trong lòng thì cố gắng kiềm nén cơn giận.
Anh ta dịu dàng kêu:
“Du Ninh."
Giản Du Ninh dời tầm mắt khỏi bóng lưng Cố Gia Trạch, đôi mắt sáng nhìn thẳng Kỷ Bạch, nghiêm túc nói:
“Không cần biết có phải anh muốn cứu vãn tình cảm hay không cũng phải trả tiền trước, tôi cho anh thời gian một tuần không phải để anh tốn công vô ích kỳ kèo với tôi.”
Sau khi nói xong, Giản Du Ninh mang theo cô bạn rời đi.
Nhậm Giai Kỳ còn chưa phản ứng lại, đi ra mấy mét mới hỏi tới tấp:
“Cố Gia Trạch và cậu có quan hệ thế nào vậy? Vì sao anh ấy nói chuyện giúp cậu?”
Ánh mắt cô lộ tia ngạc nhiên, nhỏ giọng đáp lại: “Vừa rồi tớ đã nói là không biết mà, có lẽ đúng là chắn đường của anh ấy.”
. . .
Cuối tuần, Giản Du Ninh không chịu nổi Bao Lệ Huệ van nài nên đồng ý ở lại nhà cô ấy một đêm.
Khu dân cư nhà họ Tiết ở là khu biệt thự nhà giàu nổi tiếng tại thủ đô.
Lúc Giản Du Ninh đến là buổi chiều, thường ngày lúc này chỉ có bảo mẫu và Văn Văn ở nhà, nhưng hôm nay cô thấy Bao Lệ Huệ hiếm khi được ngày nghỉ.
Cô chỉ sửng sốt một lúc liền phản ứng lại, đáng thương cho tấm lòng cha mẹ.
Nhà họ Tiết trang trí xa hoa, phòng khách bị đập tường mở rộng không gian, đèn treo thủy tinh chiếu ánh sáng xuống vô cùng rực rỡ. Trong phòng khách thiết kế kiểu Tây, gia cụ tinh mỹ.
Thái độ của Bao Lệ Huệ tha thiết hơn mọi khi, cô ấy vội vàng tiến lên nghênh đón: “Du Ninh, em đến rồi. Văn Văn đang ở phòng đàn, hai ngày nay làm phiền em ở cạnh con bé.”
“Chị Bao, hai ngày này cố gắng liên lạc với chủ nhiệm lớp nhiều vào, nói cô giáo hãy luôn trông chừng học sinh trong lớp. Văn Văn không đi hoạt động lớp, em sợ có bé khác thay Văn Văn chịu tai họa.”
Điểm này là Giản Du Ninh tự mình đoán.
Kẻ biếи ŧɦái ấu da^ʍ kia không tìm được mục tiêu, e rằng sẽ xuống tay với đứa nhỏ khác.
Giản Du Ninh người nhỏ lời nhẹ, cô không thể cũng không có cách ngăn cản, chỉ đành dặn Bao Lệ Huệ chú ý nhiều hơn.
Bao Lệ Huệ phát hiện sự lo lắng của Giản Du Ninh, đáp ứng ngay không chút suy tư. Cùng là phụ huynh, suy bụng ta ra bụng người, cô ấy cũng không mong đứa trẻ khác gặp chuyện.
Huống chi ngọn nguồn sự việc là từ Văn Văn.
Bao Lệ Huệ huơ điện thoại: “Em yên tâm, chị quen thân với chủ nhiệm lớp Văn Văn, tới tối, chị sẽ kêu cô ấy mỗi cách nửa tiếng kiểm tra sĩ số học sinh.”
Mặc kệ học sinh đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, đều có thể nhanh chóng cứu về.
Giản Du Ninh biết rõ nhân phẩm của Bao Lệ Huệ, biết cô ấy nói là làm, cô yên lòng:
“Em đi dạy cho Văn Văn.”
Nói xong, cô quen thuộc đi về phía phòng đàn.
Bao Lệ Huệ nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Giản Du Ninh, trong lòng dần dần hiện ra một chút cảm kích. Cô ấy biết, không phải ai đều sẽ chịu đựng áp lực ra tiếng nhắc nhở.
Nếu như chỉ là sợ bóng sợ gió thì quá tốt, nhưng lỡ như Văn Văn gặp chuyện gì . . .
0
0
16 giờ trước
16 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
