TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 22
Chương 22

Con số biểu hiện chỉ số sức khỏe luôn có màu xanh, nhưng số 59 là màu đỏ chói mắt.

Có vẻ như cơ thể của Hạ Ngọc Lan bị vấn đề lớn.

Giản Du Ninh đang chìm đắm trong suy nghĩ thì trong lễ đường bỗng rộ lên tiếng vỗ tay như sấm nổ, cô đang cầm điện thoại bị giật mình nhìn quanh một vòng mới biết đã xảy ra chuyện gì.

Diễn thuyết của Hạ Ngọc Lan kết thúc.

Hiển nhiên diễn thuyết xong bà ấy có việc khác, bắt đầu thu thập văn kiện trên bàn.

Giản Du Ninh nhìn mặt của Hạ Ngọc Lan, trong tích tắc đó chợt nhớ ra tại sao bà ấy quen mắt như thế.

Phỏng vấn ở đài truyền hình Bắc Kinh vào cuối tháng này, Hạ Ngọc Lan cũng là một trong những giám khảo.

Có Khâu Hinh Doanh phá bĩnh, trong năm vị giám khảo đã có ba vị cố ý làm khó cô, một vị khoanh tay đứng nhìn, còn người cuối cùng hiếm hoi nói đỡ cho cô.

Người đó chính là Hạ Ngọc Lan.

Giản Du Ninh nhìn Hạ Ngọc Lan sắp rời đi, cảm xúc của cô hơi kích động, trong lúc bối rối cô nghe nhịp tim đập của mình nhanh mà vang to.

Cô không do dự nữa, đứng lên, nghiêng đầu nhìn về hướng Cố Gia Trạch: “Anh làm ơn tránh ra một chút, tôi muốn đi vệ sinh.”

...

Hạ Ngọc Lan đang trang điểm lại trong nhà vệ sinh.

Tuy rằng đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng da dẻ bà ấy còn căng mịn, thời gian không để lại dấu vết trên người bà ấy, toàn thân toát ra vẻ đẹp trưởng thành.

Vốn bà ấy không cần đến buổi diễn thuyết này, nhưng vì có chút quen biết với hiệu trưởng nên mới tự mình đi một chuyến.

Mặc dù không mất bao nhiêu thời gian, nhưng vẫn khiến bà ấy cảm thấy hơi mệt.

Hạ Ngọc Lan cất son vào túi xách, kiểm tra vẻ ngoài lần cuối, giây sau bị Giản Du Ninh đứng trước cửa hấp dẫn tầm mắt, bà ấy mỉm cười hiền hòa.

Cô vốn cảm thấy mình bất chấp tất cả chạy tới đây là hơi xúc động, nhưng khi nhìn thấy nét mặt của Hạ Ngọc Lan, liên tưởng số 59 đỏ thắm, đột nhiên trong lòng cảm thấy có chút tiếc nuối.

Giây phút này, cô không còn toan tính gì khác.

Giản Du Ninh vừa nói vừa bước vào nhà vệ sinh: “Chào cô Hạ.”

Hạ Ngọc Lan gật đầu đáp lại, nhìn thiếu nữ thướt tha toát lên vẻ thông minh đứng trước mặt, bà ấy cảm thấy mình đã già.

Bà ấy cầm túi xách lên, xoay người định đi.

Giản Du Ninh vội vàng ra tiếng nhắc nhở:

“Cô Hạ, em thấy sắc mặt của cô không tốt lắm, nếu cô có rảnh hãy đi bệnh viện khám tổng quát đi, khám trước khi phát bệnh cũng tốt.”

Cô xem WeChat mới biết cơ thể của Hạ Ngọc Lan có bệnh, nhưng không biết tình huống cụ thể, điều duy nhất cô có thể làm là nhắc nhở. Nếu bà ấy nghe lọt tai lời khuyên của cô, sớm phát hiện bệnh nào đó trong người thì có thể điều trị trước.

Có một số bệnh càng kéo dài càng ác hóa, thậm chí mất mạng.

Giản Du Ninh có quan cảm tốt với Hạ Ngọc Lan, không mong bà ấy gặp chuyện ngoài ý muốn.

Hạ Ngọc Lan hơi khựng lại, nghiêng đầu nhìn về hướng gương.

Người phụ nữ trong gương vẻ ngoài tinh xảo, chỗ nào cũng hoàn mỹ, trừ tinh thần trông hơi mệt ra không lộ chút dấu hiệu bệnh nào.

Hạ Ngọc Lan hơi không để bụng, thậm chí là phật lòng.

Nhưng tầm mắt dời ra sau chạm vào ánh nhìn vô cùng nghiêm túc của Giản Du Ninh, trong một chốc bà ấy không biết nên nói cái gì, đành khách khí đáp lại:

“Cảm ơn đã quan tâm."

Nói xong lời này, Hạ Ngọc Lan cầm túi xách đi ra ngoài.

Giản Du Ninh không biết bà ấy có để bụng lời khuyên của mình hay không, lòng thầm thở dài. Cô thấy lại có người đi vào mới điều chỉnh lại cảm xúc, bước ra nhà vệ sinh.

Giờ phút này, cô hơi hiểu một câu nói của ông ngoại.

Mỗi người có duyên pháp của mình.

Hạ Ngọc Lan đi đến bãi đỗ xe, còn lời nói của Giản Du Ninh trong nhà vệ sinh đã bị bà ấy quên hẳn.

0

0

1 ngày trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.