0 chữ
Chương 19
Chương 19
Hiện giờ ngủ một giấc ngủ đến giữa trưa, cô cảm thấy toàn thân thoải mái.
Giản Du Ninh mới vừa xuống giường đã giật mình tỉnh táo ngay khi thấy túi nhựa, hộp cơm đặt trên bàn.
Cháo thịt nạc trứng muối, trứng luộc, bánh bao mà hôm qua cô yêu cầu đều có đủ hết, nhưng bởi vì đến giữa trưa nên bên cạnh chén cháo còn đặt một phần sốt cá kho thập cẩm rưới cơm nóng.
Trong không khí tràn ngập mùi cá sốt.
Nhậm Giai Kỳ cười tủm tỉm nịnh nọt nói: “Du Ninh à, tớ bao thầu nhiệm vụ đăng ký đài truyền hình của phòng mình và bữa sáng nguyên tuần sau luôn. Cậu học xem tướng từ bao giờ vậy? Cậu tính giùm xem tớ có được nhận vào công ty này không?”
Nhậm Giai Kỳ đã hoàn toàn quên ngày quá khứ mình hăm he đòi lột quần áo người ta.
Tô Lan, Đỗ Hân Hân cũng giật mình trước kỹ năng này của cô:
“Du Ninh này, khi nào rảnh cậu cũng coi bói giúp tớ với.”
Giản Du Ninh nhìn khuôn mặt cười toe toét của Nhậm Giai Kỳ liền biết là đã nhận được mail.
Trong mắt hạnh lóe ý cười, cô hấch cằm kiêu kỳ hỏi:
“Còn muốn lột đồ tớ không?”
Nhậm Giai Kỳ nịnh nọt chạy lại bóp tay cho cô:
“Lột đồ cậu ư? Ai dám, Nhậm Giai Kỳ này là người đầu tiên không tha cho đứa đó!”
Cô ấy nói xong lại ngọt nhạt năn nỉ:
“Du Ninh hỡi, mau bói giúp tớ đợt phỏng vấn sau có qua được không?”
Cô buồn cười nhìn Nhậm Giai Kỳ co được giãn được.
Nhưng cô không muốn bại lộ quá nhiều, cô còn chưa nghiên cứu hết WeChat thăng cấp, không biết chuyện này có lợi hay tệ cho mình.
Giản Du Ninh ho nhẹ một tiếng, lại bày ra dáng vẻ lừa dối:
“Giai Kỳ à, có một số việc tớ không thể tiết lộ trước, đêm qua chỉ là ngoài ý muốn.”
Khi nói chuyện, trên khuôn mặt trắng như sứ của cô toát lên chút khó xử, khiến người không nỡ ép hỏi.
Nhậm Giai Kỳ bị khuôn mặt dù cau mày vẫn vô cùng xinh đẹp của Giản Du Ninh hút hồn, ngơ ngác hỏi:
“Tại sao?"
Giản Du Ninh tùy tay sửa sang đồ dùng rửa mặt, giải thích rằng:
“Thế giới vận hành có phép tắc riêng của nó, nhìn ngó thiên cơ, thay đổi quy tắc vận hành của sự vật sẽ bị trời trừng phạt. Sự vật phát triển có nhân quả của riêng nó, cưỡng ép nhúng tay thay đổi nhân quả sẽ vời đến tai bay vạ gió. Ở một khía cạnh nào đó thì thầy xem phong thủy coi như nhìn trộm thiên cơ, sẽ bị trách phạt từ trời. Trong giới thầy tướng thì trách phạt này được gọi là ngũ tệ tam khuyết. Ngũ tệ tam khuyết ý chỉ số phận, ngũ tệ nghĩa là quan, quả, cô, độc, tàn. Tam khuyết nghĩa là tiền, mệnh, quyền."
Nhậm Giai Kỳ nghe vậy sửng sốt.
Giản Du Ninh dùng giọng càng trầm thấp nói:
“Ông ngoại của tớ là thầy xem tướng, phong thủy giỏi nhưng phạm vào hai trong năm tệ là quan và tàn. Ông luôn dạy tớ rằng nếu không phải việc lớn sống còn thì cố gắng chỉ lo thân mình.
Tô Lan cảm khái: “Thì ra đây là nguyên nhân Du Ninh ba năm qua khiêm tốn như thế.”
Đỗ Hân Hân cũng liên tục gật đầu: “Mấy việc nhỏ của chúng ta thôi đừng kêu Du Ninh bói.”
Giản Du Ninh rất là vui mừng, cô thừa dịp giải thích nguyên nhân tại sao suốt ba năm đại học giấu kỹ như vậy:
“Văn Văn là học sinh mà tớ dạy ba năm, có quan hệ thân thiết với tớ. Cô bé gặp nạn nên tớ mới gọi điện thoại nhắc nhở phụ huynh.”
Một câu nói giải thích chuyện tối hôm qua.
“Các cậu là bạn tốt trong đại học của tớ, nếu như thật sự có ngoài ý muốn thì tớ cũng sẽ báo trước cho các cậu, nhưng việc vặt đời sống thì thứ lỗi cho tớ không thể nói nhiều.”
Giản Du Ninh nhún vai, ngón tay chỉ lên trời.
Ba người nghe lời này thì rất vừa lòng, cảm giác cách cô càng gần hơn.
Giản Du Ninh mới vừa xuống giường đã giật mình tỉnh táo ngay khi thấy túi nhựa, hộp cơm đặt trên bàn.
Cháo thịt nạc trứng muối, trứng luộc, bánh bao mà hôm qua cô yêu cầu đều có đủ hết, nhưng bởi vì đến giữa trưa nên bên cạnh chén cháo còn đặt một phần sốt cá kho thập cẩm rưới cơm nóng.
Trong không khí tràn ngập mùi cá sốt.
Nhậm Giai Kỳ cười tủm tỉm nịnh nọt nói: “Du Ninh à, tớ bao thầu nhiệm vụ đăng ký đài truyền hình của phòng mình và bữa sáng nguyên tuần sau luôn. Cậu học xem tướng từ bao giờ vậy? Cậu tính giùm xem tớ có được nhận vào công ty này không?”
Nhậm Giai Kỳ đã hoàn toàn quên ngày quá khứ mình hăm he đòi lột quần áo người ta.
Tô Lan, Đỗ Hân Hân cũng giật mình trước kỹ năng này của cô:
Giản Du Ninh nhìn khuôn mặt cười toe toét của Nhậm Giai Kỳ liền biết là đã nhận được mail.
Trong mắt hạnh lóe ý cười, cô hấch cằm kiêu kỳ hỏi:
“Còn muốn lột đồ tớ không?”
Nhậm Giai Kỳ nịnh nọt chạy lại bóp tay cho cô:
“Lột đồ cậu ư? Ai dám, Nhậm Giai Kỳ này là người đầu tiên không tha cho đứa đó!”
Cô ấy nói xong lại ngọt nhạt năn nỉ:
“Du Ninh hỡi, mau bói giúp tớ đợt phỏng vấn sau có qua được không?”
Cô buồn cười nhìn Nhậm Giai Kỳ co được giãn được.
Nhưng cô không muốn bại lộ quá nhiều, cô còn chưa nghiên cứu hết WeChat thăng cấp, không biết chuyện này có lợi hay tệ cho mình.
Giản Du Ninh ho nhẹ một tiếng, lại bày ra dáng vẻ lừa dối:
“Giai Kỳ à, có một số việc tớ không thể tiết lộ trước, đêm qua chỉ là ngoài ý muốn.”
Nhậm Giai Kỳ bị khuôn mặt dù cau mày vẫn vô cùng xinh đẹp của Giản Du Ninh hút hồn, ngơ ngác hỏi:
“Tại sao?"
Giản Du Ninh tùy tay sửa sang đồ dùng rửa mặt, giải thích rằng:
“Thế giới vận hành có phép tắc riêng của nó, nhìn ngó thiên cơ, thay đổi quy tắc vận hành của sự vật sẽ bị trời trừng phạt. Sự vật phát triển có nhân quả của riêng nó, cưỡng ép nhúng tay thay đổi nhân quả sẽ vời đến tai bay vạ gió. Ở một khía cạnh nào đó thì thầy xem phong thủy coi như nhìn trộm thiên cơ, sẽ bị trách phạt từ trời. Trong giới thầy tướng thì trách phạt này được gọi là ngũ tệ tam khuyết. Ngũ tệ tam khuyết ý chỉ số phận, ngũ tệ nghĩa là quan, quả, cô, độc, tàn. Tam khuyết nghĩa là tiền, mệnh, quyền."
Giản Du Ninh dùng giọng càng trầm thấp nói:
“Ông ngoại của tớ là thầy xem tướng, phong thủy giỏi nhưng phạm vào hai trong năm tệ là quan và tàn. Ông luôn dạy tớ rằng nếu không phải việc lớn sống còn thì cố gắng chỉ lo thân mình.
Tô Lan cảm khái: “Thì ra đây là nguyên nhân Du Ninh ba năm qua khiêm tốn như thế.”
Đỗ Hân Hân cũng liên tục gật đầu: “Mấy việc nhỏ của chúng ta thôi đừng kêu Du Ninh bói.”
Giản Du Ninh rất là vui mừng, cô thừa dịp giải thích nguyên nhân tại sao suốt ba năm đại học giấu kỹ như vậy:
“Văn Văn là học sinh mà tớ dạy ba năm, có quan hệ thân thiết với tớ. Cô bé gặp nạn nên tớ mới gọi điện thoại nhắc nhở phụ huynh.”
Một câu nói giải thích chuyện tối hôm qua.
“Các cậu là bạn tốt trong đại học của tớ, nếu như thật sự có ngoài ý muốn thì tớ cũng sẽ báo trước cho các cậu, nhưng việc vặt đời sống thì thứ lỗi cho tớ không thể nói nhiều.”
Giản Du Ninh nhún vai, ngón tay chỉ lên trời.
Ba người nghe lời này thì rất vừa lòng, cảm giác cách cô càng gần hơn.
0
0
16 giờ trước
16 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
