TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 20
Chương 20

Nhậm Giai Kỳ không ép hỏi kết quả cuộc phỏng vấn của mình nữa, cô ấy tùy tiện lại gần nói:

“Người đẹp Giản mau ăn cơm đi, lát nữa còn phải đi đài truyền hình nghe báo cáo, chúng ta đừng đến muộn."

Giản Du Ninh thành công lừa dối ba người bạn cùng phòng cảm thấy nhẹ cả người, cười tủm tỉm nói:

“Được.”

. . .

Giản Du Ninh theo học ở đại học Truyền Thông Trung Quốc.

Trường học tổ chức cho sinh viên năm ba tham gia hoạt động thực tiễn xã hội, chia từng nhóm học sinh ở các ngành vào đài truyền hình nhỏ trực thuộc đài truyền hình Bắc Kinh, tức là chi nhánh.

Hoạt động thực tiễn sắp kết thúc, vì ủng hộ niềm tin vào nghề cho sinh viên, trường học chuyên môn mời phó đài trưởng của đài truyền hình Bắc Kinh đến diễn thuyết cho mọi người.

Đại học Truyền Thông chú trọng hình thức nhất, một buổi diễn thuyết bình thường mà làm rầm rộ vô cùng, bố trí lễ đường mới toanh, giăng băng rôn màu đỏ lớn, các góc, cửa sổ, trên bục giảng bày đầy hoa tươi thơm ngát.

Nhóm Giản Du Ninh trở về từ đài truyền hình lại vội vàng đi lễ đường lớn của trường học để chiếm chỗ.

Nhưng mọi người không hẹn mà cùng chọn hàng ghế sau.

Đưa mắt nhìn, học sinh ngồi đầy các hàng ghế sau, chỉ có mấy hàng ghế đằng trước nhất là trống rỗng.

Nhóm Giản Du Ninh liếc nhau, đều câm nín, ai kêu các cô tới trễ.

Họ mới giao lưu bằng mắt có vài giây mà hai hàng chỗ ngồi phía sau nhanh chóng bị chiếm mất. Nhóm Giản Du Ninh không dám chậm trễ nữa, nếu còn do dự thì chắc còn mỗi hàng đầu tiên là trống.

Không khí trong lễ đường ngột ngạt, tiếng ồn chói tai. Giản Du Ninh ngồi xuống ghế ở hàng thứ hai, cảm giác lưng ướt mồ hôi.

Trời nóng, trường học khó khăn, học sinh càng khổ.

Cố Gia Trạch và bạn tốt Khang Hựu Huy bước vào lễ đường, thấy học sinh nhốn nháo trong này thì bước chân hơi khựng lại.

Cố Gia Trạch đứng thẳng trước cửa, đưa lưng về phía ánh sáng, chỉ có thể nhìn thấy đường nét mơ hồ.

Khang Hựu Huy ăn mặc tùy tính, mang dép kẹp, tầm mắt quét qua đầu người lúc nhúc, khi ánh sáng dừng lại ở một chỗ thì ngoác mồm nói:

“Nữ thần của cậu ở hàng ghế thứ hai kìa, ghế bên cạnh không có người ngồi, mau đi giành chỗ!”

Cố Gia Trạch đưa lưng về phía ánh sáng bước vào lễ đường, vẻ mặt thản nhiên nói:

“Thấy lâu rồi cha nội.”

Đường nét mơ hồ dần trở nên rõ ràng, lộ ra khuôn mặt đoan chính của Cố Gia Trạch, tay phải tùy ít đút trong túi quần, dáng vẻ ung dung thoáng chốc hấp dẫn ánh mắt của đa số người.

Anh chậm rãi bước về phía hàng ghế thứ hai.

Khang Hựu Huy rủa thầm trong bụng, cả ngày giả vờ tịnh tâm cho cố vô, đáng đời làm cún cô đơn.

Anh ta còn chưa tỉnh ngủ đã bị Cố Gia Trạch lôi đến lễ đường lớn, từ khi nào học sinh trường khác nắm rõ thời khóa biểu và hội nghị còn hơn sinh viên trường như anh ta vậy?

Khang Hựu Huy xót xa sờ mái tóc chưa kịp chải của mình.

Cái tên này đúng là mưu mô quá! Nhưng thôi, hy sinh nhan sắc làm nền cho Cố Gia Trạch, vì anh em! Ai kêu mình xứng là anh em tốt nhất thế giới!

Khang Hựu Huy nói thầm trong bụng, khi lấy lại tinh thần thì phát hiện Cố Gia Trạch đã đi ra ba mét, anh ta vội đuổi theo.

Giản Du Ninh đang vui vẻ lướt Weibo.

Weibo hiện giờ kéo dài xu thế phát triển nhanh của năm ngoái, thẩm thấu vào cuộc sống càng sâu, đủ thấy nó sẽ trở thành nền tảng chia sẻ tin tức hấp dẫn trong xã hội, sẽ dần thay thế diễn đàn, blog, trở thành dẫn đầu internet kiểu mới.

Từ năm 2010 cô đã đăng ký Weibo, thường ngày hay đăng hình cuộc sống, đồ ăn lên, dựa vào khuôn mặt xinh đẹp và cuộc sống thoải mái hấp dẫn khá nhiều fan.

0

0

16 giờ trước

16 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.